Chương :
“Tuổi tác của Diệp Phi này còn trẻ, chưa tích lũy được kinh nghiệm gì, nếu không có công thức bí mật của anh cả dẫn dắt gợi ý thì sao có thể làm được như vậy chứ?”
“Dù Diệp Phi có công nhưng Thẩm Bảo Đông lại có công lớn hơn. Diệp Phi chỉ là noi gương người trước, người đời sau hưởng gió mát của người đời trước thôi”
“Hai mẹ con có tâm địa đen tối này, nhà họ Thẩm không tính toán so đo việc bọn họ ăn trộm và đả thương người khác, vậy còn muốn thế nào nữa?”
“Được voi đòi tiên à, đáng tiếc là cụ ngoại không bị mắc.
“Uống nước phải nhớ công người đào giếng, Thẩm Bích Cầm, mẹ con các người đừng có mà để tiền làm mờ mắt”
Người nhà họ Thẩm nháo nhào bàn tán, đổi trắng thay đen với Thẩm Bích Cầm và Diệp Phi, như thể họ là những tên tội phạm ghê tởm tội ác tày trời.
Mọi người đều biết lợi nhuận của trà thảo mộc cấp tám đối với nhà họ Thẩm sẽ cao ngất ngưởng, bọn họ có thể ăn uống trong năm mươi năm mà không cần lo lắng gì.
Lúc này đúng hay sai không còn quan trọng nữa, quan trọng là lợi ích và tiền bạc nên tất cả đều bất chấp lương tâm để dội nước bẩn lên người Thẩm Bích Cầm.
Lợi dụng khi cùng một kẻ thù, Thẩm Bảo Đông hét lên với Thẩm Bích Cầm: “Thần Bích Cầm, mọi người đều có mắt đấy, mọi người đều nói cô sai, cô còn có thể nói cái gì?”
Nhìn thấy cụ ngoại và các thành viên của nhà họ Thẩm như thế này, hai má của Thẩm Bích Cầm đã trắng bệch.
Lần đầu tiên bà ấy phát hiện nói chuyện với dòng họ nhiều năm lại xa lạ như vậy, cũng là lần đầu tiên bà ấy cảm thấy mình không hợp với gia đình này.
“Mẹ, bây giờ mẹ mới biết bọn họ ăn nói không có đạo lý sao?”
Diệp Phi bước tới để bảo vệ mẹ mình, quét mắt qua cụ ngoại và Thẩm Bảo Đông, nói: “Họ luôn như vậy. Ức hiếp chúng ta không được thì sẽ trực tiếp mặc kệ phải trái đúng sai để cướp đoạt”
“Hôm nay là như vậy, hai mươi năm trước hay sau cũng là như vậy”
“Chẳng lẽ mẹ cho rằng hai mươi năm trước mẹ chỉ vô tình tiết lộ công thức bí mật ra sao?”
Khuôn mặt của người phía cụ ngoại biến sắc, nhìn chằm chằm Diệp Phi một cách sắc bén hơn.
Thẩm Bích Cầm hỏi theo bản năng: “Diệp Phi, ý con là gì?”
“Mẹ, mẹ nghĩ xem…
Diệp Phi lạnh giọng: “Nếu công thức bí mật thật sự bị lộ, trà thảo mộc của nhà họ Thẩm có thể thống trị suốt ba mươi năm sao? Chẳng lẽ không có đối thủ đứng lên sàn đấu để đấu lại chúng ta sao?”
“Dì Quế đã cố gắng hết sức để đánh cắp công thức bí mật và không bán nó cho các đối thủ cạnh tranh với nhà họ Thẩm”
“Nếu con đoán không lầm, dì Quế đã đánh cắp công thức bí mật từ chỗ của mẹ, chính bọn họ đã xúi giục, mục đích chính là để cho mẹ cảm thấy hổ thẹn”“
Anh nhìn thấu suy nghĩ của cụ ngoại: “Chỉ cân mẹ cảm thấy hổ thẹn, mẹ nhất định sẽ từ bỏ tài sản của ông bà và cổ phần của chính mình”
“Diệp Phi, đây chỉ là suy đoán của con thôi, con có chứng cứ không?”
Thẩm Bích Cầm năm lấy tay Diệp Phi và nói: “Con không thể nói lung tung đâu”
Bà ấy thật sự không muốn dùng những suy đoán ác ý này để áp đặt lên người nhà họ Thẩm.
“Mẹ, đây là phỏng đoán của con, nhưng chắc chắn là sự thật. Nếu mẹ muốn có chứng cứ, sớm muộn gì con cũng sẽ tìm cho mẹ”
Diệp Phi gắn từng chữ một: “Từ trước tới nay, nhà họ Thẩm chưa bao giờ coi mẹ là người thân cả”
“Bọn họ cho rằng mẹ là phụ nữ, sớm muộn gì cũng sẽ lập gia đình, sớm muộn gì cũng là người ngoài, cho nên sế không cho mẹ lấy đi những tài sản đó, cho dù nó thuộc về mẹ”
“Lần này bọn họ muốn lấy công thức bí mật cấp sáu chiếm là của mình cũng là do tâm tính xấu xa của bọn họ nghĩ ra cả”
“Họ không thể nhìn thấy trong tay mẹ có thứ gì tốt đẹp được”
Diệp Phi thản nhiên vạch trần suy nghĩ của cụ ngoại và những người kia: “Nếu có thứ gì có giá trị trong mắt bọn họ thì mẹ đều phải nộp lên”
Trương Tú Tuyết không khỏi xỏ mõm vào: “Phụ nữ đã gả đi như là nước tràn ly, không biết xấu hổ mà lấy tài sản của nhà họ Thẩm à? Mọi thứ trong nhà họ Thẩm đều thuộc về Bảo.
Đông của tôi”