Chương :
Diệp Phi nói thẳng: “Không đủ tiền hay là có người làm khó anh?”
“Không đăng kí được nhãn hiệu trà thảo mộc Thái Bà”
Hàn Kiếm Phong cũng không giấu giếm: “Lúc tôi đăng ký trên mạng thì có thể đăng ký được nhưng chiều hôm qua khi tôi qua nộp tài liệu thì người bên đó lại nói không đăng ký được”
Anh ta cười khổ một tiếng: “Bên Sở Công thương nói tên này bị trùng nên không được phê duyệt”
Diệp Phi nheo mắt lại: “Bị trùng sao?”
Lẽ nào là Thẩm Bảo Đông đã đăng ký trước rồi?
Hàn Kiếm Phong nói thêm một câu: “Ban đầu tôi tưởng là bị nhà họ Thẩm cướp tên nên tôi đã đổi tên thành trà thảo mộ Bà Tổ”
“Kết quả là bên Sở Công thương vẫn không duyệt.”
“Lý do của bên đó y hệt nhau”
Anh ta rất bất đắc dĩ: “Vẫn là lý do bị trùng tên”
Diệp Phi cười nói: “Anh nói là có người giở trò quỷ?”
“Có thể là vậy, nếu không thì không thể trùng tên đến hai lần được, hơn nữa cái tên tôi đặt cũng chẳng phải cái tên có tình thơ ý hoạ gì”
Vẻ mặt Hàn Kiếm Phong do dự: “Tôi định lát nữa tôi lại qua đó một chuyến, nhưng tôi có cảm giác không chắc cho lắm, không biết anh có thể đi cùng tôi không?”
“Không thành vấn đề.
Diệp Phi biết Hàn Kiếm Phong phải chịu uất ức quá lâu rồi, bây giờ không lấy lại được tinh thần nên anh cũng không nói lời gì thừa thãi, anh lái xe đến Sở Công thương với Hàn Kiếm Phong.
Sau hai mươi phút, Diệp Phi xuất hiện trước cửa Sở Công thương.
Anh vừa mới xuống xe, Hàn Kiếm Phong đã bước đến đón anh: “Diệp Phi, anh đến rồi hả?”
Hàn Kiếm Phong mặc âu phục, cầm túi tài liệu, rất có phong thái của một nhân sĩ thành công: “Có anh qua đây, sức mạnh trong lòng tôi đủ rồi”
Anh ta cười cười: “Đối phương cứ làm khó, tôi thật sự không còn cách nào, dù sao thì quan hệ của tôi ở Thiên Thành không được rộng lắm”
“Thật ra anh có thể ứng phó được, chỉ là anh không đủ tự tin thôi”
Diệp Phi cười: “Đúng rồi, có dò la được là ai đang ngáng chân chúng ta không?”
“Không biết”
Hàn Kiếm Phong khẽ lắc đầu một cái.
“Nhưng người phụ trách phê duyệt cho chúng ta được gọi là trưởng phòng Triệu, dân bản địa ở Thiên Thành, mẹ ông ta có quan hệ huyết thống với nhà họ Tiêu nên ông ta rất hống hách”“
“Nửa người nhà họ Tiêu sao? Thú vị rồi đấy”
Diệp Phi cười cười: “Đi thôi, dẫn tôi đi gặp đối phương một lần: Hai người đi vào Sở Công thương, trong sảnh lớn người đến người đi, ồn ào qua lại.
Hàn Kiếm Phong xuất trình thẻ căn cước và số hẹn trước ra cho bảo vệ kiểm tra rồi cùng Diệp Phi đi thẳng lên căn phòng phía đông tầng hai.
Anh ta gõ cửa mấy lần nhưng không có ai đáp lại.
Diệp Phi nhíu mày, đưa tay đẩy cửa vào.
Mọi thứ hiện ra rõ ràng ngay trước mắt, phòng làm việc rộng tâm hai mươi mét vuông, có hai cái bàn, một nam một nữ đang kéo tay nhau xem đường chỉ tay nói chuyện phiếm.
Người đàn ông tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, cao †ầm một mét bảy, đầu hói, mặt tròn.
Người phụ nữ nhỏ tuổi hơn người đàn ông rất nhiều, mắt hạnh, miệng anh đào, ăn mặc thời thượng.
Người đàn ông đương nhiên là trưởng phòng Triệu.
Hứng thú của ông ta bị ngắt, mắng Diệp Phi: “Mấy người là ai? Ai cho mấy người đi vào?”
“Trưởng phòng Triệu, là tôi, là tôi đây, tôi là Hàn Kiếm Phong, chúng ta đã hẹn trước hôm nay phê duyệt đăng kí nhãn hiệu”
Hàn Kiếm Phong bước tới, nở nụ cười lên tiếng: “Cánh cửa bị gió thổi ra, thật ngại quá, thật ngại quá.”
Anh ta còn lấy một gói thuốc từ trong túi ra.