Chương :
“Đến mà không biết không gõ cửa, đúng là không dược dạy dỗ tử tế”
Trưởng phòng Triệu hừ một tiếng, sau đó vứt gói thuốc ra nền: “Bớt đến đây đi”
Ông ta nói lớn tiếng, rất không khách sáo, không hề quan tâm đến chuyện Diệp Phi đang đứng đó, thậm chí là cố ý nói to.
Hàn Kiếm Phong cúi người nhặt bao thuốc từ dưới đất lên nhưng trên mặt không hề tỏ vẻ khó chịu, giống như đã quen với việc bị người khác khinh thường.
“Tôi xin lỗi, xin lỗi, là tại tôi lỗ mãng”
“Mấy cái tên trước đó không được nên tôi đã đặt một cái tên mới, là trà thảo mộc Phàm Tuyết”
“Tôi đã tra trên mạng một lượt rồi, chưa có ai đặt cái tên này cả, hy vọng trưởng phòng Triệu giúp đỡ tôi lần này”
Mặt Hàn Kiếm Phong vẫn tươi cười như cũ, sau đó anh ta đưa tài liệu ra.
Diệp Phi nghe thấy cái tên trà thảo mộc Phàm Tuyết hơi ngẩn ra, sau đó cười cười với Hàn Kiếm Phong, thế này mà cũng nghĩ ra được.
“Xin lỗi, tên này cũng không được”
Trưởng phòng Triệu cầm tài liệu qua, đọc qua loa một lượt rồi đánh bàn phím tra tên, sau đó ném tài liệu vào người Hàn Kiếm Phong: “Đổi lại tên khác đi”
Diệp Phi nheo mắt lại, anh phát hiện trưởng phòng Triệu hoàn toàn không tra cứu, ông ta chỉ giả vờ đánh máy mà thôi.
“Lại không được nữa sao?”
Hàn Kiếm Phong ngạc nhiên: “Không thể nào, ở Thiên Thành không hề có, trên mạng cũng không có.”
“Ở thành phố và trên mạng không có thì không có nghĩa là không có ai đăng ký”
Trưởng phòng Triệu sốt ruột phất tay: “Về đi, về đi, đổi cái tên khác rồi nói tiếp”
“Nếu còn có chuyện gì thì cậu đến quầy lễ tân dưới tầng, tôi rất bận rộn, không có thời gian hàn huyên với cậu.”
Ông ta cầm điện thoại di động lên chơi, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn đôi chân mịn màng của người phụ nữ mắt hạnh.
Hàn Kiếm Phong mở miệng theo bản năng: “Trưởng phòng Triệu…
“Về đi, chúng tôi đang bận, đây là phòng làm việc, các cậu không được ở lại đây”
Người phụ nữ mắt hạnh cũng nhíu mày lại, sốt ruột đẩy Hàn Kiếm Phong ra ngoài.
Ánh mắt khinh thường nhìn anh ta.
Sắc mặt Diệp Phi trầm xuống: “Trưởng phòng Triệu, các người thân là đây tớ của nhân dân, vì nhân dân phục vụ, có phải thái độ của các người có thiếu sót không?”
Rõ ràng là đối phương đang làm khó, đương nhiên Diệp Phi sẽ không nể mặt ông ta.
Trưởng phòng Triệu nghe vậy sa sầm mặt lại, võ bàn đứng dậy quát Diệp Phi: “Cậu là ai?”
“Cậu nói chuyện cái kiểu gì vậy?”
“Thái độ tôi thế nào cần cậu lắm miệng sao?”
Ông ta hét lên: “Nếu cậu có ý kiến gì thì ngoài sảnh có hòm thư góp ý, cậu cứ qua đó bỏ thư khiếu nại tôi vào”
Người phụ nữ mắt hạnh trêu tức cười cười, Diệp Phi đúng là một tên lỗ mãng, dám đối chọi với trưởng phòng Triệu thì cả đời này đừng mong đến chuyện được phê duyệt tên nhãn hiệu.
“Không sai, chúng tôi cố ý đấy, anh cứ việc ra sảnh ngoài kia khiếu nại”
“Anh không biết tên của tôi, tôi còn có thể nói cho anh biết”
Người phụ nữ mắt hạnh chỉ thẻ nhân viên của mình: “Hồ Vân Hoa, anh nhớ chưa? Nhớ rồi thì đi ra mà khiếu nại”
Cô ta còn khoanh chân mình, mũi giày cao gót nhô ra, phách lối và khinh thường không nói được bằng lời.
“Cút ra ngoài!”
Trưởng phòng Triệu lại vỗ bàn lần nữa: “Đừng làm phiền ông đây làm việc”