Chương :
“Cậu…”
Thẩm Tư Thành kêu thảm một tiếng, ôm mặt kinh hoàng nhìn Diệp Phi, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Không đợi Thẩm Tư Thành giãy giụa đứng lên, Diệp Phi đã đi tới đứng ở trước mặt anh ta: “Bốp”
“Loại tiêu chuẩn như anh mà cũng đòi khiêu chiến với tôi?”
“Bốp.
“Nói anh không xứng ra tay với tôi, anh còn không chịu tin?”
“Bốp”
“Tôi có trộm công thức bí mật hay không chẳng lẽ trong lòng anh không rõ ràng sao?”
Diệp Phi vừa khiển trách Thẩm Tư Thành, vừa đấm vào mặt anh ta hết bên trái lại bên phải, đánh đến mức Thẩm Tư Thành phải liên tục lăn lộn, thậm chí còn làm đổ cả kệ vũ khí.
Tất cả dao, súng và gậy gộc rơi xuống đất, thật khủng khiếp.
Thiên Hữu và Trương Vũ Yên không thể tin được, không ngờ rằng Thẩm Tư Thành lại bị hành ngược lại, không nhịn được lùi lại mấy bước.
“Thằng khốn, tao sẽ giết mày”
Thẩm Tư Thành cố gắng vùng vẫy, cầm một thanh kiếm lên rồi cố gắng đâm Diệp Phi.
“Két”
Bóng dáng của Diệp Phi lóe lên, đánh đòn phủ đầu, một phát bóp lấy cổ họng của anh ta, sau đó bốp một tiếng đè anh †a lên trên vách tường.
“Không có chút bản lĩnh mà còn to mồm lải nhải, có tin tôi bóp chết anh hay không?”
Ngón tay Diệp Phi hơi dùng sức, khiến Thẩm Tư Thành liều mạng giấy giụa, sắc mặt đỏ bừng.
“Ưm…”
Đúng lúc này, Diệp Phi cảm giác cánh tay đau xót, cúi đầu xem xét thì thấy Trần Tích Mặc đang há mồm cắn cánh tay mình.
Trên mặt cô gái ngập tràn nước mắt: “Diêp Phi, buông anh ấy ra…”
“Phịch…”
Diệp Phi buông tay, Thẩm Tư Thành ngã xuống đất, anh ta phun ra một ngụm máu, rên rỉ không ngừng.
Thấy Thẩm Tư Thành không bị làm sao, Trần Tích Mặc cũng há miệng ra như một chú chim bị kinh sợ, cô ta còn lùi về sau vài bước với vẻ mặt áy náy, nói: “Diệp Phi, xin lỗi anh.
Tôi không cố ý cắn anh đâu, tôi thật sự không cố ý”
“Tôi sợ anh giết Thẩm Tư Thành, tôi sợ anh bị cảnh sát bắt vào tù”
Trần Tích Mặc hoảng loạn tìm một lý do, nhưng cô ta vẫn không dám nhìn chẳng vào mắt Diệp Phi.
Diệp Phi không nói gì, anh chỉ nhìn vết răng trên cánh tay, sắc bén và đỏ thẫm, chỉ cách một lớp da thôi là đã thấy máu tồi.
Không còn nghỉ ngờ gì nữa, Trần Tích Mặc đã dùng hết sức để cắn anh.
Điều này cũng chứng tỏ Thẩm Tư Thành là người rất quan trọng đối với cô ta.
Trên mặt Diệp Phi hiện lên một tia tự giễu: “Tự làm tự chịu”
Trần Tích Mặc có cảm tình với Thẩm Tư Thành hay không, anh không quan tâm.
Nhưng cô ta không nên lợi dụng anh để kích động Thẩm Tư Thành, gây ra sóng gió còn quay lại cắn anh một nhát.
Tuy nhiên, Diệp Phi cũng không nổi giận hay mắng nhiếc Trần Tích Mặc, chỉ nhìn cô ta gật đầu: “Tôi hiểu rồi”
Đồng thời, hình bóng của Trần Tích Mặc cũng dần mờ đi trong trái tim Diệp Phi.
Nếu nói mấy hôm nay, sự giúp đỡ của Trần Tích Mặc đã khiến Diệp Phi coi cô ta là một người bạn quan trọng, vậy thì bây giờ đối với anh, cô ta chỉ là một người bạn bình thường.
“Diệp Phi, anh có thể hiểu là tốt…”
Giọng điệu của Trần Tích Mặc có chút trách móc: “Trong chuyện này, thực sự là anh cũng có điểm không đúng. Anh ra †ay quá nặng, anh sắp đánh chết Thẩm Tư Thành rồi đấy”
Diệp Phi cười nhạt: “Hình như là Thẩm Tư Thành ra tay trước đấy”
“Anh ấy ra tay là vì anh khiêu khích anh ấ nói anh ấy không xứng ra tay nên anh ấy mới Trần Tích Mặc cắn môi, trách móc một câu: “Con người của anh ấy đã quen với việc mọi chuyện đều suôn sẻ thuận lợi, không chịu được những lời khiêu khích của người khác, nhất thời quá khích mới ra tay đánh anh”