Chương :
“Thế cho nên đây là lỗi của tôi sao?”
Diệp Phi nhìn Trân Tích Mặc bị tình yêu làm cho mù quáng.
“Tôi không nên tới đây, không nên phản bác Thẩm Tư Thành, đối mặt với cú đá kia cũng không nên đánh trả”
“Diệp Phi, tôi không có ý này, anh đừng trẻ con nữa được không?”
Trần Tích Mặc nhìn Thẩm Tư Thành bị đánh đang được người khác đỡ lên ghế: “Cho dù thế nào thì anh cũng không nên đánh anh ấy nặng như vậy. Anh đã làm anh ấy bị thương, cũng tự gây rắc rối cho mình”
Nghĩ đến người cô ta không nỡ đánh đều bị Diệp Phi đánh một cách điên cuồng là Trần Tích Mặc cũng ít nhiều có ý kiến với anh.
Diệp Phi bật cười: “Nói trắng ra, là anh ta có thể làm tôi bị thương, còn tôi thì không, đúng không?”
Trần Tích Mặc ngập ngừng: “Diệp Phi, mẹ tôi nói đúng.
Trên đời này quả thực không có cái gọi là công bằng. Anh và Thẩm Tư Thành là hai người ở hai thế giới khác nhau”
Ý của cô ta là anh không được đánh trả Thẩm Tư Thành.
Diệp Phi đột nhiên bình tĩnh lại: “Tôi hiểu rồi”
“Tôi xin lỗi, Diệp Phi, anh đừng như vậy”
Cô ta lại nói xin lỗi Diệp Phi. Sau khi nghe thấy tiếng suýt xoa của Thẩm Tư Thành đang ở cách đó không xa, cô ta liền bỏ lại Diệp Phi, quay người lao vào đám đông kia: “Tư Thành, anh làm sao thế? Anh có sao không?”
Trần Tích Mặc cầm khăn giấy lau máu cho anh ta.
“Anh không sao, không sao đâu, chỉ là mặt hơi sưng một chút thôi”
Thẩm Tư Thành cũng là cao thủ tình trường, lúc này anh ta không tức giận tính toán với Diệp Phi mà chỉ kéo Trân Tích Mặc lại van nài: “Tích Mặc, vết thương cỏn con này của anh chẳng là gì cả”
“Nếu có thể khiến em về lại bên anh, cho dù anh có bị gãy tay hay gấy chân cũng đáng mà”
“So với nỗi đau về thể xác, nỗi đau vì mất em mới đau đớn nhất”
Anh ta chơi bài khổ tình: “Tích Mặc, cho anh một cơ hội, được không?”
Trương Vũ Yên cũng lên tiếng phụ họa: “Tích Mặc, Tư Thành biết rõ Diệp Phi là một tên hung bạo mà vẫn dám khiêu khích anh ta vì cậu, cậu nên trân trọng tâm ý của anh ấy” Cả nhà thông cảm cho nhóm lên ít chương trong thời gian chuyển qua web mới truyen.one nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!
“Đúng đó. Tích Mặc, cậu xem, Tư Thành đã bị thương đến mức nào rồi?” Thiên Hữu cũng đau lòng nói: “Từ khi quen biết cậu ấy đến nay, cậu ấy luôn được mọi người hết mực cưng chiều. Hôm nay, cậu ấy lại vì cậu mà chịu thiệt. Cậu hãy tha thứ cho cậu ấy một lần đi”
Trần Tích Mặc mím môi không lên tiếng, chỉ nhìn Thẩm Tư Thành, rồi lại nhìn Diệp Phi, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ bối rối.
“Tích Mặc, đây là Nước mắt của Thiên Sứ, anh vốn định tặng em vào ngày sinh nhật, bây giờ anh sẽ tặng cho em trước.”
Thẩm Tư Thành nhìn thấu sự do dự của Trần Tích Mặc, thế là anh ta đã rèn sắt nhân lúc còn nóng, lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền kim cương: “Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng anh hi vọng tình yêu của chúng ta sẽ luôn bền chặt hơn cả kim cương”
Sợi dây chuyền này có mười hai viên kim cương lớn nhỏ như những giọt nước mắt, mỗi một viên đều sáng bóng đến chói mắt.
“Woa, Nước mắt của Thiên Sứ ư. Sợi dây chuyền này rất đắt đó, hình như phải hơn trăm vạn đó”
“Đúng đó, nghe nói nó được nhà thiết kế đạ Solace thiết kế nên. Ở Châu Á chỉ có sáu chiếc, vừa có tiền vừa phải có duyên mới mua được”
“Tư Thành thực sự rất yêu Tích Mặc, bỏ ra hơn trăm vạn mua một sợi dây chuyền cho cô ấy cũng không chớp mắt”
Trương Vũ Yên và những cô gái khác lập tức thốt lên đầy kinh ngạc, bọn họ nhìn Thẩm Tư Thành và sợi dây chuyền kia với vẻ ngưỡng mộ xen lẫn đố ky.
Trần Tích Mặc thấy vậy cũng rất kinh ngạc, nhưng không phải vì số tiền trăm vạn kia.
Mà là vì cô ta biết Thẩm Tư Thành coi việc tiêu tiền là sở thích, nhưng từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ mua món quà nào vượt quá mười vạn.
Bây giờ anh ta lại mua sợi dây chuyền Nước mắt của Thiên Sứ kia, trong lòng cô ta rất cảm động, cũng cảm thấy Thẩm Tư Thành đã thay đổi rồi.
Thẩm Tư Thành bắt được ánh mắt của Thẩm Tư Thành, nói: “Tích Mặc, tha thứ cho anh đi”