Chương :
“Chỉ cần có thể thả tôi ra, các ông muốn một triệu, mười triệu hay một trăm triệu đều được”
“Cầm một đống tiền trong tay, vẫn tốt hơn là giết chết con †in mà. Hơn nữa, nếu tôi mà chết thì con gái tôi nhất định sẽ trả thù cho tôi”
“Dù các ông có lớn mạnh tới đâu thì cũng nên cân nhắc chuyện đối đầu với Đường môn chứ, đúng không?”
Chuyện có liên quan đến sống chết, đầu óc của Lâm Thu Linh liền trở nên nhanh nhạy chưa từng có: “Vả lại, tôi và các ông không thù không oán, giết chết tôi cũng có lợi ích gì đâu?”
“Phân tích của bà cũng khá hợp lý, điều kiện đưa ra quả thật cũng không tồi”
Giọng nói vịt đực của tên mặt tròn đột nhiên trở nên rất chói tai: “Nhưng đáng tiếc, người có thể định đoạt sống chết của bà không phải là bà, cũng không phải tôi… “Cơ thể Lâm Thu Linh chợt chấn động: “Xin ông hãy rộng lòng giúp đỡ, tha cho tôi một mạng đi.”
“Anh Hợi Trư, tìm ra Lâm Thu Linh rồi, vẫn còn sống”
Tên mặt tròn không để ý tới Lâm Thu Linh nữa, sau khi đã xác nhận xong, anh ta lấy điện bước ra ngoài xe: “Bước tiếp theo, chúng ta nên xử lý bà ta thế nào?”
Anh ta cung kính nói: “Muốn chơi một ván sinh tử không?
Dùng bà ta để dụ Diệp Phi đến đây, sau đó giết chết”
“Mọi chuyện có thay đổi rồi”
Một giọng nói trầm thấp biết từ đầu bên kia của điện thoại vang lên: “Mệnh lệnh mới nhất, giết chết bà ta!”
“Giết bà ta?”
Tên đàn ông mặt tròn có hơi giật mình: “Bà ta vẫn còn giá trị lợi dụng…”
“Độc Xà, mày lắm lời quá”
Đầu bên kia truyền đến thanh âm lạnh lùng: “Chấp hành mệnh lệnh đi”
“Độc Xà biết sai Độc Xà toát mồ hôi lạnh: “Tôi sẽ lập tức giải quyết bà ta”
Cúp điện thoại, anh ta xoay người liếc nhìn Lâm Thu Linh một cái, sau đó nghiêng đầu nói với một tên đàn em. “Tiễn bà ta lên đường đi”
Một tên mặc đồ đen bước lên.
Lâm Thu Linh nghe vậy thì gào thét như người bệnh thần kinh: “Đừng mà, đừng giết tôi! Tôi có tiền, tôi muốn mua mạng của tôi”
Tên mặc đồ đen không mang theo chút cảm xúc nào, cầm lấy một viên thuốc muốn nhét vào miệng Lâm Thu Linh.
“A…” Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, hình như mấy anh em gác cổng đã xảy ra chuyện gì đó.
Trong lòng đám mấy người Độc Xà run lên, quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy cửa lớn bị mở ra, Diệp Phi đang bước từng bước không nhanh không chậm tới đây.
Anh đi rất thong thả, cực kỳ ung dung nhưng lại đem đến cho người ta một loại cảm giác không thể ngăn cản nổi.
Có mấy tên đàn em núp trong bóng tối lén lút bước ra, cầm dao đến gần Diệp Phi.
Nhưng còn chưa chạm đến được quần áo của Diệp Phi thì con dao trong tay đã bị đánh rớt, máu tươi văng tung tóe.
Nhìn thấy nhiều anh em bị giết chết như vậy, Độc Xà nghiến răng nghiến lợi quát: “Giết nó cho tao”
“A…” Lại có thêm hai tiếng hét nữa lần lượt vang lên, là của hai tên mặc đồ đen cầm dao ở phía sau, bọn họ muốn lặng lẽ tiếp cận Diệp Phi để đâm anh một dao.
Nhưng con dao mới vừa hướng tới thì Diệp Phi đã nhanh chóng nghiêng người né tránh, sau đó dùng khí thế kinh người xoay mũi dao trên tay tên kia, trực tiếp đâm vào ngực chúng.
Dao gãy, người ngã, sau hai lần co giật thì hai tên đó đã nắm im bất động.
Tiếp sau đó, Diệp Phi lại dùng chân đá con dao gãy trên mặt đất ra. Mảnh gãy của con dao bay vụt ra ngoài, hạ gục mấy tên sát thủ còn lại đang ẩn mình trong bóng tối.
Trong ánh sáng ảm đạm của ngọn đèn, cảnh mưa máu này càng khiến đám mấy người Độc Xà càng hoảng sợ. Bọn họ rõ ràng có thể nhìn ra, cả một đám đàn em của mình đều bị Diệp Phi dễ dàng giết chết.
Từng cái giơ tay nhấc chân của Diệp Phi tuy nhẹ nhàng tựa gió, nhưng lại khiến người ta không thể nào phản kháng lại được.
Tên này có còn là người không chứ?”