Chương :
Với độ tuổi này mà đã có bản lĩnh như thế, thật sự quá đáng sợ rồi! Ngay cả bản thân Độc Xà của Huyền Cảnh cũng phải cứng người, phải có cái nhìn khác về Diệp Phi.
“Phốc”
Diệp Phi bước vào trong nông trường, quần áo trên người nhuốm đầy máu, theo sau là mười mấy sát thủ của Hắc Y.
Hạng.
Bây giờ có thể đứng ở trước mặt Diệp Phi, cũng chỉ còn lại nhóm bốn người của Độc Xà.
Độc Xà nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Phi”
“Cứ giết nhiều anh em của tôi như vậy, hôm nay cậu phải trả giá đấy”
Anh ta túm lấy Lâm Thu Linh, kéo khăn bịt mắt xuống, sau đó rống to về phía Diệp Phi: “Tự chặt một tay đi, không thì tôi sẽ giết bà ta!”
Lâm Thu Linh bị con dao kia xẹt ngang da thịt, trong nháy mắt bà ta lập tức giật mình tỉnh hồn lại.
“Diệp Phi, Diệp Phi, mau đứng lại cho tao!”
“Nhanh lên, mau phế bỏ một bàn tay đi, đừng để người đàn ông kia nổi giận.”
Lâm Thu Linh thét chói tai về phía Diệp Phi, bảo anh không được chọc giận Độc Xà: “Tao mà có chuyện gì thì sẽ không tha cho mày đâu”
Diệp Phi đứng yên bất động, thậm chí cũng không thèm nhìn Lâm Thu Linh mà chỉ giật giật Ngư Trường Kiếm chém ra ngoài.
Sau đó, anh nhìn về phía Độc Xà rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Anh cảm thấy tôi sẽ tự phế một tay của mình à?”
Ánh mắt Độc Xà vô cùng lạnh lùng: “Bớt nói nhảm đi, cho cậu ba mươi giây. Nếu như cậu không tự phế một tay thì tôi sẽ lập tức giết mẹ vợ cậu”
Ba tên thủ hạ cũng giơ nỏ lên, đằng đằng sát khí mà hướng về phía Lâm Thu Linh và Diệp Phi.
“Diệp Phi, cái thằng trời đánh này, không phải mày đến cứu †ao sao?”
Không đợi Diệp Phi mở miệng, Lâm Thu Linh đã kêu lên: “W¡ sự sống của tao, bắt mày phế đi một bàn tay thì sao chứ?”
“Cho dù có bắt mày lấy mạng đổi mạng thì mày cũng không nên cau mày mới đúng chứ”
“Mày đừng quên, nhà họ Đường nuôi mày một năm trời, trả hết năm mươi vạn tiền chữa bệnh cho mẹ mày”
Hơn nữa tao bị bắt có là vì mày, tao có chuyện gì không may thì mày không cảm thấy bản thân đang phụ lòng tao, phụ lòng Nhược Tuyết và phụ lòng nhà họ Đường sao?”
Mấy ngày nay bà ta chịu đủ mọi cực khổ là bị Diệp Phi liên lụy, vì thế trong lòng rất tức giận. Bà ta không dám trêu chọc Độc Xà nên chỉ có thể trút giận lên người Diệp Phi mà thôi.
“Im miệng!” Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhiều chương nhé! Nhóm sẽ tập trung lên truyện trên app nhé!
Diệp Phi không hề khách sáo cắt ngang lời nói của Lâm Thu Linh: “Mẹ cho rằng con tự phế một tay của mình thì mẹ có thể giữ được mạng sống sao?”
Đám người Độc Xà đã quyết tâm giết chết Lâm Thu Linh, cho dù Diệp Phi thật sự chém đứt tay mình thì Độc Xà cũng sế không bỏ qua cho bà ta.
“Chuyện này…” Ban đầu, Lâm Thu Linh hơi cứng họng nhưng sau đó lại cứng miệng: “Tao không cần biết, dù sao thì nếu như tao có gì bất trắc, cho dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu”
Khí thế bà ta vô cùng hung hăng: “Nhược Tuyết cũng sẽ không bỏ qua cho mày”
“Diệp Phi, vẫn nên ngoan ngoãn tự phế một tay đi”
Độc Xà cũng là một người thông minh: “Nếu không thì cậu thật sự có lỗi với mẹ vợ cậu đấy”
“Tôi có thể đảm bảo, chỉ cần cậu chém đứt một tay của mình, tôi sẽ lập tức thả vợ mẹ cậu trở về.”
Sau khi nhìn thấy sức chiến đấu của Diệp Phi, Độc Xà đã mạo hiểm thầm nghĩ hy vọng mình có thể dùng Lâm Thu Linh để áp chế Diệp Phi đi vào khuôn khổ, dù sao thì anh ta cũng chắc chắn sẽ giết chết được Diệp Phi.
“Có nghe thấy không, có nghe thấy không?”
“Chỉ cần mày gấy tay thì tôi có thể bảo toàn mạng sống, còn có thể lập tức rời đi nữa đấy”
Lâm Thu Linh gào thét như đánh máu gà vậy: “Đám người này đều nói một là một! Diệp Phi, bây giờ mày nhanh chóng làm gấy tay cho tao”
Diệp Phi tiến về phía trước một bước: “Tối nay tôi đến đây không phải để tự chặt đứt tay mình mà là muốn giết bọn họ trong yên lặng.”