Chương :
“Bác sĩ Diệp Phi đúng là người tốt!”
Tất cả bệnh nhân ở đây đều cúi đầu cảm ơn anh, bọn họ cảm động rơi nước mắt.
“Cậu Diệp Phi, tôi đã sai rồi! Tôi bị những thứ khác che mờ mắt nên mong cậu nhận lời xin lỗi của tôi.”
Lão Cung cúi đầu với Diệp Phi, chân thành xin lỗi rồi dẫn theo bốn người kia rời khỏi nơi đó.
Bị người ta xem là họng súng để ác ý tấn công người khác, đã thế còn nhắm vào một bác sĩ tốt như Diệp Phi khiến nhóm lão Cung cực kì xấu hổ.
“Hừ, không cần biết thế nào, bốc sai thuốc là hành vi lừa gạt người khác rồi” Đội trưởng Nam Cung nhanh chóng phản ứng lại, không nắm được thóp của Diệp Phi nên bắt đầu chơi trò nói ngang.
Hắn ta gào lên với cấp dưới của mình: “Người đâu, niêm phong cả phòng khám này lại chờ điều tra”
Mấy chục người mặc đồng phục thoáng do dự một chút.
Kho thuốc, dược liệu và thành phẩm đều không có vấn đề gì cả, chỉ có mỗi tội chữa trị với chỉ phí đắt đỏ nhưng nó đã bắt đầu thay đổi tính chất từ khi Diệp Phi đổi đảng sâm thành nhân sâm.
Bây giờ lại lấy cơ bốc không đúng vị thuốc trong toa để niêm phong cả phòng khám của người ta thì bọn họ không thể ra tay được.
Hơn nữa bác sĩ tốt như vậy khiến bọn họ cũng không nỡ ra tay.
“Cả một đám điếc hết rồi hả? Không nghe tôi nói cái gì ư?”
Đội trưởng Nam Cung lại rống lên: “Kim Chỉ Lâm bốc thuốc không đúng toa, nghi ngờ có hành vi vi phạm quy định của nhà nước nên lập tức tiến hành niêm phong phòng khám và kho thuốc”
Mấy chục cấp dưới đành phải tiến lên.
“Các người dám?” Không đợi Diệp Phi mở miệng thì gần một trăm bệnh nhân đã hét lên, nhanh chóng đứng ra chặn lại người của đội trưởng Nam Cung.
“Ai dám niêm phong Kim Chỉ Lâm thì tôi nhất quyết liều mạng với người đó.”
“Các người coi trời bằng vung quá thể đáng rồi, tôi sẽ báo cáo các người.”
“Bảo vệ thần y Diệp Phi, bảo vệ Kim Chi Lâm”
Mọi người cực kì nhiệt tình, tình huống cực kì căng thẳng.
“Mọi người đừng xúc động” Diệp Phi muốn cản nhưng lại được mấy bệnh nhân đẩy vào góc để bảo vệ.
“Diệp Phi, cậu không coi ai ra gì rồi đúng không? Dám xúi giục bệnh nhân chống đối người thi hành công vụ ư? Tôi nói cho cậu biết hành động này chính là chống lại pháp luật, tập trung người dân gây rối.”
Đội trưởng Nam Cung thấy thế bèn cười lạnh: “Tôi sẽ báo cảnh sát để bắt cậu”
Đối với hắn ta mà nói thì chuyện này càng lớn càng tốt, dù không thể nắm được thóp của phòng khám thì cũng có thể gắn một cái tội gây chuyện lên đầu Diệp Phi.
Thấy tình huống trở nên rối loạn, Diệp Phi thoáng do sự, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cú Anh nhận ra đội trưởng Nam Cung muốn gây chuyện đến cùng, anh cũng biết bệnh nhân thể chết không nhượng bộ nên vội vàng tìm người khống chế tình hình.
Anh muốn gọi cho Hoa Thanh Phong.
Thế nhưng mấy bệnh nhân đang bảo vệ anh chợt đẩy khiến Diệp Phi trượt tay.
Dương Hồng Tỉnh.
Diệp Phi nhướng mày, đang định tắt thì cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ai thế Số điện thoại tư nhân là thứ rất ít người biết nên Dương Hồng Tinh mới nhận cuộc gọi từ dãy số xa lạ của Diệp Phi.
Diệp Phi không tiện cúp mày nên, đành phải cầm điện thoại lên tiếng: “Xin chào ông Dương Hồng Tinh, tôi là Diệp Phi”
“Diệp Phi? Diệp Phi nào?” Đầu dây bên kia thoáng mất kiên nhẫn.
Diệp Phi đành phải nhắc nhở một câu: “Diệp Phi Trung Hải, hôm qua tôi có ghé sang nhà ông để chào hỏi nhưng ông không có nhà…”
“À tôi biết rồi, cậu chính là bác sĩ đã cứu thằng hai, thằng ba chứ gì”
Dương Hồng Tỉnh lạnh nhạt mở miệng: “Sao thế, tìm tơi có chuyện gì không?”
Thái độ cực kì xa cách.
Diệp Phi khẽ nhíu mày, muốn ngắt điện thoại nhưng nghĩ thấy đã nói chuyện với nhau rồi nên thôi cứ kể chuyện ra: “Chuyện là thế này ông Dương Hồng Tinh, Bộ Y tế có một đội trưởng bị người khác sai khiến tới phòng khám tôi gây chuyện.