Chương :
Bọn họ không điều tra được gì bèn dùng sức mạnh để niêm phong phàm khám và kho thuốc của chúng tôi lại, bây giờ đang đối đầu với hơn một trăm người ở đây, tôi lo sẽ xảy ra chuyện lớn” Diệp Phi nói ra tình huống mình đang gặp: “Tôi muốn nhờ ông Dương Hồng Tinh…
Diệp Phi không kịp nói cho hết lời thì giọng Dương Hồng Tinh đã trầm xuống: “Cậu gặp mấy chuyện thế này rồi tìm tôi làm gì? Tôi nghĩ câu cứ gọi điện thoại báo cảnh sát cho nhanh”
“Sau lưng của người này là tập đoàn Trương Thị, tôi lo lắng bên kia cũng đã có sự chuẩn bị” Diệp Phi giải thích: “Hơn nữa bây giờ tình huống khẩn cấp nên tôi lo…
“Diệp Phi!” Giọng Dương Hồng Tinh cực kì bực bội: “Cậu nghe không hiểu lời tôi nói hả?”
“Gặp mấy chuyện thế này thì gọi điện thoại báo cảnh sát xử lý, tìm tôi cũng như không thôi!”
“Cậu tưởng nhà họ Dương là nhà mình ấy hả? Cậu tưởng anh em chúng tôi là người nhà cậu rồi đúng không? Thành chân chạy vặt cho cậu rồi hả?”
Diệp Phi sửng sốt: “Ông Dương Hồng Tinh, tôi không nói thế…
“Không thế thì là gì?”
Dương Hồng Tinh khí thế bức người: “Cậu có vấn đề gì thì có thể báo cảnh sát, có thể kiện cáo, có thể làm gì thì tuy nhưng đừng gọi điện thoại cho tôi để tôi phải giải quyết nó cho cậu”
“Ta phục vụ cho dân chứ không làm việc cho một mình cậu hiểu không?”
“Tôi không biết thằng hai, thằng ba đã bị cậu lừa gạt thế nào, cũng không biết cậu đã làm gì để được ông già nhà tôi thích nhưng chắc chắn tôi sẽ không làm những việc thế này”
“Cậu tìm thăng hai để làm giả chứng chỉ hành nghề và chứng nhận mở phòng khám đúng không?”
“Cậu mở được phòng khám ở Long Đô này là nhờ thằng ba chứ gì?”
“Tôi sẽ nể mặt ông già nhà tôi để mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng ngươi không thể được một tấc lại muốn tiến thêm một thước! Không thể kéo cả tôi vào.”
“Sau này cậu đừng tùy tiện gọi điện thoại cho tôi nữa. Cậu cũng đừng tìm thằng ba giúp đỡ, đây là Long Đô, cậu bảo bọn họ che chở cậu để chúng nó tự giết mình hả?”
“Nhớ kỹ, sau này đừng gọi điện thoại cho tôi về những vấn đề này nữa!”
“Tự giải quyết đi!” Sau khi nói xong, Dương Hồng Tinh nhanh chóng cúp điện thoại.
Nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại, Diệp Phi ngu người rồi cười khẩy.
Anh tự gọi một cú điện thoại để nghe người ta dạy đời này, thế nhưng vậy cũng tốt, Diệp Phi biết sau này dù thế nào anh cũng không thể thân thiện với Dương Hồng Tinh nữa rồi.
Ai làm việc nấy để người ta khỏi xem là mình thấy người sang bắt quàng làm họ.
Diệp Phi cất điện thoại đi thì đội trưởng Nam Cung đã gom được rất nhiều người, ra lệnh: “Niêm phong phòng khám này lại cho tôi, bắt Diệp Phi lại”
Hơn năm mươi người cùng lao lên.
Rất nhiều bệnh nhân lao tới.
“Brùm!” Đúng lúc này, ba chiếc xe Mercedes đen được chạy tới, cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc quần áo xanh cực kì sang trọng và quý phái bước xuống.
Bà ấy dẫn theo năm sáu người đi thẳng vào trong phòng khám.
Diệp Phi nhìn qua, vừa liếc mắt đã nhận ra đó chính là Tưởng phu nhân từng gặp ở nhà Dương Hồng Tinh.
Đội trưởng Nam Cung đang hùng hơi sửng sốt, sau đó vội ngăn mọi người lại, cau mày đi tới: “Chào phu nhân”
Hắn ta hỏi: “Sao bà lại tới đây?”
“Cút ngay!” Tưởng phu nhân hờ hững nói: “Vũ Minh Long Đô chính thức bảo vệ cho Kim Chỉ Lâm”
Sắc mặt đội trưởng Nam Cung lập tức thay đổi: “Thưa bà, Diệp Phi…”
“Bốp!” Tưởng phu nhân vung một cú tát đội trưởng Nam Cung bay xa: “Dọn dẹp!”
Tưởng phu nhân vừa ra lệnh thì mấy người bên cạnh bà lập tức ra tay. Tuy rằng chỉ là những người phụ nữ đứng tuổi nhưng sức chiến đấu lại cực kỳ bùng nổ.
Bọn đội trưởng Nam Cung nhanh chóng bị quăng ra ngoài phòng khám.
Một đám mặt mũi bầm dập.
Đội trưởng Nam Cung câm nín không dám kêu gào nửa tiếng , xoa hai má rồi dẫn người chật vật đi mất.
Tưởng phu nhân chẳng những là người của Long Đô Vũ Minh, có mối quan hệ rộng lớn, tay cực kì cao mà còn có một gia đình bên ngoại cực kì hiển hách.
Tưởng phu nhân, con cháu nhà họ Viên, một trong năm gia tộc lớn.H Hắn ta biết mình đắc tội không nổi nên đành phải xám xịt cụp đuôi chạy trốn.