Chương :
Lâm Thất Di giơ ngón tay cái lên: “Cậu Uông Kiều Sở đúng là người nhân từ, Diệp Phi làm thế với cậu mà cậu vẫn lấy ơn báo oán. Lòng dạ tốt thế này chắc thời buổi bây giờ tuyệt chủng hết. Nhược Tuyết, phải biết quý trọng người trước mắt nhé”
Lâm Thu Linh cũng gật đầu: “Cậu Uông Kiều Sở là người tốt thế này, bỏ lỡ mất chuyến xe này sẽ không còn chuyến khác đâu.”
Đường Nhược Tuyết cũng hơi sửng sốt, hành động của Uông Kiều Sở thao tác khiến cô cảm thấy cực kì bất ngờ.
“Bác gái quá khen, việc nhỏ làm được thì làm thôi chứ không có gì, huống chỉ con cũng có trách nhiệm” Uông Kiều Sở khiêm tốn khoát tay, sau đó nhìn Đường Nhược Tuyết với ánh mắt đong đầy tình cảm nói : “Nhược Tuyết, chỉ cần em gật đầu thì Diệp Phi có thể thoát được nạn này”
Lâm Thất Di nao nao: “Nhược Tuyết, mau gật đầu đi, nếu không Diệp Phi chết chắc rồi”
“Đúng vậy, cậu Uông Kiều Sở có lòng thế này thì đừng để lỡ mất”
Lâm Thu Linh hừ lạnh: “Thật ra mẹ muốn Diệp Phi chết cơ nhưng cậu Uông Kiều Sở lại khiến mẹ cảm động quá, mẹ cũng không trách con nếu con cứu nó.”
“Không cần” Đường Nhược Tuyết suy nghĩ rồi từ chối: “Vua chúa có phạm pháp thì cũng phải chịu tội như dân thường”
“Diệp Phi sống hay chết thì cứ để luật pháp quyết định.
Ánh mắt hiền hòa Uông Kiều Sở đột nhiên lóe lên vẻ lạnh lẽo…
Ở bên ngoài ầm ỹ hỗn loạn thì Diệp Phi đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong phòng thẩm vấn.
Tối hôm qua sau khi anh bị đưa vào nơi này thì đã bị ném đó.
Trọng điểm điều tra của cảnh sát là hiện trường vụ án và lời khai của nhân chúng nên vô tình lờ đi nghi phạm Diệp Phi.
Không rõ là do chiến thuật tâm lý hay đang củng cố bằng chứng lại để Diệp Phi khỏi bao biện.
Nói chung là cả đêm không có ai để ý tới anh hết.
Diệp Phi cũng chẳng quan tâm lắm, anh thoải mái ngủ một giấc rồi cân nhắc về tình hình.
Cuối cùng Diệp Phi đoán rằng từ khi anh tiếp nhận Thanh Phong Đường thì một kế hoạch đã bày ra để anh nhảy vào.
Trương Huyền dùng thù hằn đó giờ để khiêu khích Thanh Phong Đường rất nhiều lần, mục đích chính là chọc giận Diệp Phi để anh mất đi lý trí để tìm tới tính sổ, anh ta sẽ tranh thủ cơ hội để hại chết Diệp Phi.
Kế hoạch này cực kì chỉ tiết và cẩn thận.
Từ việc ông lão gầy ò ốm yếu đó uống thuốc độc tự sát đến việc một đám người vạm vỡ cùng cắn độc, tám bác sĩ nổi tiếng thất bạo, cuối cùng là vụ việc tài xế lái xe tông vào phòng khám khiến người bị thương.
Những sự kiện nhỏ đó gộp lại thành một kế hoạch lớn, từng bước chọc Diệp Phi tức điên rồi lại nhắm vào mối thù của Diệp Phi và Trương Huyền.
Từ đó, khi Trương Huyền chết đi, cảnh sát ập vào điều tra, Diệp Phi sẽ có hằng hà sa số động cơ giết người.
Điều khiến Diệp Phi phải than thở là người thao túng đằng sau vụ việc này còn để cho Trương Huyền chết ở Đại Đường Dạ Sắc khiến quan hệ của anh và Đường Nhược Tuyết ngày càng xa cách.
Một mũi tên trúng rất nhiều con chim Diệp Phi mở to hai mắt: “Chắc đây là kế hoạch của Uông Kiều Sở rồi…
“Chuẩn bị thẩm vấn!” Đúng lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, hai nam một nữ tính tổng là bà người mặc đồng phục cảnh sát đi vào và ngồi xuống đối diện Diệp Phi.
“Trẻ tuổi nhưng hành động thiếu suy nghĩ và bạo lực thế này, anh có thấy mình đã phụ lòng Nhược Tuyết không?”
Diệp Phi chưa kịp nhìn kỹ bọn họ thì một cô gái mặt trái xoan đã đi tới cười lạnh: “Quên nói cho anh biết, tôi là bạn thân thiết của Nhược Tuyết, tên tôi là Liễu Hàn Yên, tổ trưởng của cục cảnh sát này”
“Trước khi tôi vào đây Nhược Tuyết đã gọi điện thoại cho tôi để nhờ tôi để ý đến anh, đừng để anh phải chịu khổ sở”
“Anh tự nhìn lại mình xem, anh chỉ là một kẻ ăn bám nhà vợ rồi chẳng được tích sự gì mà còn gây thêm phiền phức. Khi cưới nhau anh không thể mang đến hạnh phúc cho Nhược Tuyết, bây giờ ly hôn rồi anh vẫn gây chuyện kéo phiền phức tới cho cô ấy như âm hồn không tan thế này. Anh có biết là vì hành vi giết người của anh nên Đại Đường Dạ Sắc đã tạm dừng hoạt động kinh doanh rồi không?”
“Dù thế thì Đường Nhược Tuyết không có hận anh, không ghét anh, không bỏ đá xuống giếng giãm lên người anh mà còn nhổ vả quan hệ để tôi che chở cho anh”