Chương :
“Anh nói xem những hành động của anh có xứng đáng với tấm chân tình của Nhược Tuyết không?”
“Nếu như con người anh còn chút lương tâm thì tốt nhất là thành thật khai cho chúng tôi biết sự thật.” Cô ta đứng nhìn xuống Diệp Phi: “Nói cho chúng tôi biết những hành vi phạm tội của anh liền ngay và lập tức”
Bạn thân của Đường Nhược Tuyết ư?
Diệp Phi nhìn nhiều Liễu Hàn Yên rồi cười khẽ: “Tôi chỉ muốn nói là tôi không có giết người, anh ta tự tìm đường chết thì cô có tin không?”
Một người đàn ông lớn tuổi sửng sốt, sau đó cười lạnh: “Mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu, bộ cậu tưởng bọn họ mù hết rồi hả?”
Diệp Phi từ chối cho ý kiến về chuyện đó, mở miệng: “Mắt thì không mù nhưng ai ở phe người đó thôi.”
“Vẫn cứng miệng giảo biện đúng không?” Một thanh niên đầu húi cua đập bàn: “Chúng tôi đã điều tra rõ ràng cả rồi! Tự tiện xông vào câu lạc bộ đánh người, giết người, đó là những hành động của cậu đúng không?”
“Có tin hay không là chuyện của các người” Diệp Phi nói với giọng khá hờ hững: “Ta không thẹn với lương tâm của mình”
“Không thẹn với lương tâm ư?”
“Lời khai của tất cả mọi người đều giống nhau và Nhược Tuyết cũng thấy hai người xung đột như thế, anh đặt điều nói dối có ý nghĩa gì không?”
Liễu Hàn Yên đen mặt: “Diệp Phi, bây giờ anh mang tội ác tày trời, sức ảnh hưởng cực kì lớn, nếu anh không tranh thủ nắm bắt cơ hội thẳng thắn để được khoan hồng lần này thì sau này anh đừng hối hận nhé”
Bọn họ đã nghe những lời Lâm Thu Linh mắng chửi Diệp Phi Trung và biết được rằng Diệp Phi chỉ là một đứa con rể ăn bám nhà vợ và chẳng được tích sự gì, cùng lúc đó thì bọn họ tin chắc rằng nhân chúng sẽ không đổ oan cho Diệp Phi.
Trương Huyền là cậu ấm con nhà giàu, chẳng lẽ anh ta ăn no rửng mỡ nên gây chuyện với một kẻ ở rể như Diệp Phi?
Diệp Phi không muốn dây dưa nói nhiều với bọn họ: “Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại trước đã”
“Bớt nói nhảm lại đi” Liễu Hàn Yên lạnh lùng nói: “Đây là lúc thẩm tra, gọi với cả điện thoại cái gì?”
“Tôi đã nói rồi, Trương Huyền chủ động nhảy lầu và hoàn toàn không phải do tôi ném xuống” Diệp Phi nhìn thẳng vào mắt Liễu Hàn Yên mở miệng: “Tôi đã nói những gì cần nói, tin hay không là chuyện của các người.”
“Bây giờ tôi muốn gọi một cuộc điện thoại, đó là quyền công dân cơ bản. Trước khi có du bằng chứng để buộc tội tôi thì các người không có quyền hạn chế quyền tự do của tôi.”
Anh bổ sung thêm: “Nếu không tôi có thể kiện các người.”
“Kiến thức pháp luật cũng nhiều quá nhỉ, biết luật mà vẫn phạm luật hả?” Liễu Hàn Yên cười nhạo: “Tôi nói cho anh biết, dù anh có biết nhiều luật cách mấy thì cũng không thể thoát khỏi vụ này đâu. Anh đừng hòng tôi sẽ bao che cho anh vì mối quan hệ thân thiết với Nhược Tuyết vì tôi không chỉ bỏ mặc anh không quan tâm mà còn xử lý vụ án của anh thật nghiêm khắc, thế thì tôi mới không thẹn với tình bạn giữa tôi và Nhược Tuyết”
Liễu Hàn Yên chính nghĩa và đanh thép lắm, cô ấy đã bắt đầu có ý định giải quyết Diệp Phi thật nhanh.
“Cô không thể che chở tôi nổi đâu” Diệp Phi thoải mái nói: “Tôi lại yêu cầu thêm một lần nữa, tôi muốn gọi điện thoại.”
“Ha ha ha, tôi không thể che chở anh nổi ấy hả? Nói nghe như anh to lớn lắm vậy” Liễu Hàn Yên cười gắn: “Gọi đi, tôi muốn chống mắt lên xem anh có thể tìm được người nào che chở anh trong vụ này”
Cô ấy đặt điện thoại của mình trước mặt Diệp Phi.
Một kẻ vô dụng ở rể bị người ta đuổi ra khỏi nhà mà dám đứng trước mặt cô ấy tỏ thái độ hống hách kiêu căng, nghe có buồn cười không cơ chứ?
“Tút tút tút…” Diệp Phi không rảnh đấu võ mồm với cô ấy, anh cầm điện thoại và nhanh chóng gọi cho Dương Kiếm Hùng.
Giờ phút này, hình như Dương Kiếm Hùng vừa mới ngủ dậy, ngáp ngắn ngáp dài mở miệng: “Cậu em Diệp Phi, sao cậu lại gọi điện thoại cho tôi sớm thế này?”
Diệp Phi cười nói: “Vừa tỉnh ngủ à?”
“Tối hôm qua có bữa tiệc với người ta, không từ chối được nên uống hơi nhiều.” Dương Kiếm Hùng vẫn khách sáo với Diệp Phi như thế: “Nhưng mà bây giờ tôi tỉnh rồi, chuẩn bị một lát rồi đi làm đây”
“Có việc gì cứ nói thẳng! Đừng lãng phí thời gian của mọi người! Anh nghĩ đây là nơi để anh nói chuyện vui vẻ với người nhà hả?”