Chương :
Dương Kiếm Hùng rót một chén trà nóng cho Diệp Phi: “Thế nhưng tôi có thể hiểu được, nghe nói cậu vừa mới xích mích với em dâu, tức giận cũng đúng thôi…”
Diệp Phi mở mắt và bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm để làm ấm người: “Sếp Dương, nếu tôi nói tôi không hề giết người, bản thân Trương Huyền đã tự nhảy xuống thì anh có tin không?”
Dương Kiếm Hùng sửng sốt: “Tự động nhảy xuống?”
Diệp Phi gật đầu: “Đúng vậy, anh ta dùng mạng mình để bày ra một cái lưới.”
“Anh biết rõ tôi là người thế nào, dù tôi hành động ngang ngược và bồng bột nhưng có những việc vượt quá giới hạn thì tôi sẽ không bao giờ thực hiện.”
Anh thành thật nói chuyện với Dương Kiếm Hùng: “Dù tôi có xúc động cách mấy thì cũng không thể ném Trương Hùng xuống ngay trước mặt mọi người như thế”
“Dùng mạng mình để gài bẫy ư.. Dương Kiếm Hùng là một người thông minh, ánh mắt anh ta nhanh chóng sáng lên: “Xem ra vũng nước này khá sâu.”
Không sâu thì làm sao giữ chúng ta lại dưới nước được.”
Diệp Phi trêu đùa.
“Nếu tôi đoán không sau thì chắc chắn phía sau có bóng dáng của Uông Kiều Sở. Lần trước cậu ta ăn phải một cú lừa ở Trung Hải, lần này cậu đến Long Đô thì cậu ta có đầy đủ động cơ để ra tay với cậu.”
Dương Kiếm Hùng ngồi xuống đối diện Diệp Phi, suy nghĩ: “Hơn nữa tôi vừa nhận được một tin tức, Uông Kiều Sở từng tìm đủ mọi cách để xoay sở cho cậu thoát khỏi tội danh này.
Cố gắng thuyết phục nhân chúng đổi khẩu cung và nói rằng Trương Huyền bất cẩn rơi xuống từ trong tay cậu. Từ đó, hành vi cố ý giết người gây ảnh hưởng lớn đến xã hội có pháp luật quản lý sẽ trở thành một sự bất cẩn, tội nhỏ hơn rất nhiều”
“Cậu ta còn bảo Đường Nhược Tuyết hãy hợp tác cứu cậu.”
Ông ấy bổ sung thêm một câu: “Thế nhưng cuối cùng vẫn bị Đường Nhược Tuyết từ chối”
“Cứu tôi ra ư?” Diệp Phi nghe thế bèn híp mắt lại rồi cười khẽ: “Uông Kiều Sở đang muốn chơi tôi đến cùng đây mà”
“Một là lấy được ấn tượng tốt với Đường Nhược Tuyết, để cô ấy thiếu mình một cái ơn lớn.”
“Thứ hai là khiến Đường Nhược Tuyết luôn phân biệt phải trái đúng sai rõ ràng phải thay đổi trắng đen, điều đó chạm đến giới hạn cuối cùng của nhân cách Đường Nhược Tuyết! Từ đó, anh ta có thể dễ dàng nhận được một sự nhượng bộ khác từ cô ấy”
“Nếu một cô gái đã chấp nhận làm gì đó một lần thì cô ấy cũng sẽ có lần hai, lần ba”
“Thứ ba, Uông Kiều Sở có thể dùng bằng chứng thay đổi khẩu cung này như một lợi thế trong tay mình. Anh nghĩ thử xem nếu sau này tội ngộ sát của tôi được thành lập và đang trong quá trình xét xử thì đột nhiên có mấy chục nhân chứng được mua chuộc quay ngược lại cắn tôi…” Anh nhìn về phía Dương Kiếm Hùng: “Anh nói xem liệu mọi người sẽ nói về tôi thế nào đây?”
“Dư luận trực tiếp đè chết cậu!” Nụ cười trên môi Dương Kiếm Hùng vụt tắt, anh ta ngồi thẳng người dậy: “Lòng dân tức tối, danh tiếng nhà nước bị tổn hại và cậu cũng trở thành kẻ tội ác tày trời, tạo thành sự hỗn loạn khiến chính phủ phải ra lệnh giải quyết cậu”
“Mẹ nó chứ, kế này độc thật đó.”
“Trông cái vẻ mặt tuấn tú lịch sự của thằng ranh đó, thỉnh thoảng cũng thể hiện tài năng và sự lịch lãm của mình, không ngờ lòng dạ lại độc ác như thế”
“Xem ra trước đó cậu ta mở miệng khép miệng là sếp Dương, sếp Dương nhưng chẳng biết trong lòng đã lôi mười tám đời tổ tông tôi ra mắng được bao nhiêu rồi” Nếu Uông Kiều Sở âm hiểm như lời Diệp Phi nói thì Dương Kiếm Hùng nghĩ rằng sau này anh ta nên đề phòng Uông Kiều Sở ít nhiều, nhỡ có chết còn biết tại sao mình chết “Đúng vậy, những bằng chứng giả đó chẳng những không thể cứu được tôi mà còn trở thành con dao hai lưỡi cắt đứt đường sống của tôi nữa”
“Nên anh phải thực hiện theo đúng quy định của pháp luật, đừng để bọn họ sửa lại khẩu cung” Cùng lúc đó Diệp Phi lại thầm nghĩ trong đầu rằng cô gái kia vẫn không đến nỗi hết thuốc chữa.
“Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ theo dõi vụ án này sát sao, không để một người nào động tay động chân vào” Dương Kiếm Hùng nhẹ nhàng gật đầu, rồi đứng dậy đi vòng vòng trong phòng: “Thế nhưng theo như những người bên ngoài nói thì nhân chứng và vật chứng đều bất lợi với cậu.”
“Ngoài việc không ai trông thấy Trương Huyền chủ động nhảy xuống lầu thì có cả kết quả nghiệm hiện trường không thu được bằng chừng nào. Chúng tôi tìm thấy dấu chân của Trương Huyền trên cửa sổ nhưng nó không thể chứng minh rằng khi cậu ta vùng vẫy đã vô tình đụng vào hay là cố tình đạp vào đó để lại”
“Nếu cậu muốn thoát khỏi vụ án này an toàn thì hơi khó”
Anh ta biết Diệp Phi có rất nhiều cách để đi được.