Chương :
Liễu Hàn Yên mất kiên nhãn gõ bàn: “Cho anh ba mươi giây cuối cùng”
Dương Kiếm Hùng nghe vậy bèn híp mắt lại: “Cậu em Diệp Phi, cậu đang ở đâu thế?”
Diệp Phi đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đang ở đồn cảnh sát xảy ra chút chuyện nên chắc tôi phải nhờ anh hỗ trợ vài chuyện”
“Đồn cảnh sát?” Giọng nói Dương Kiếm Hùng tăng cao mấy chục dB: “Xảy ra chuyện gì thế này?”
Diệp Phi thản nhiên trả lời: “Bọn họ nói tôi giết người.”
Suýt tí nữa là Liễu Hàn Yên lại đập bàn.
Nghe thấy chữ giết người, Dương Kiếm Hùng nói với giọng nặng nề: “Đồn của người nào?”
Diệp Phi nói địa chỉ: “Đồn của Lục Phương!”
Dương Kiếm Hùng nhanh chóng trả lời: “Tôi sẽ đến đó ngay”
Sau khi ngắt điện thoại, Liễu Hàn Yên cất điện thoại đi và nhanh chóng nhìn anh với vẻ khinh thường: “Sở trưởng họ Dương ư? To lớn quá nhỉ? Sở trưởng nào thế nhỉ?”
“Cố tình diễn để đe dọa chúng tôi ư?”
“Cú điện thoại của anh gọi vào số của lũ bạn bè ngu ngốc để diễn chứ gì, nếu không phải tôi thề sẽ ăn điện thoại”
Hai người đi theo Liễu Hàn Yên cũng khinh thường không thèm nói, một kẻ giết người trước mặt tất cả mọi người rồi bị mẹ vợ mắng té tát thì có thể quen biết được người tài giỏi cỡ nào?
Diệp Phi cười khẽ: “Anh ta chính là lãnh đạo trực tiếp của các người đấy!”
“Ngu ngốc, lộ rồi chứ gì?” Liêu Hàn Yên cười nhạt: “Lãnh đạo trực tiếp của chúng tôi không mang họ Dương, thể hiện làm màu thế có gì vui không?”
“Tôi thật sự không thể hiểu nổi tại sao lúc trước Nhược Tuyết lại gả cho anh đấy, bây giờ còn nói đỡ cho anh nữa. Nếu đổi lại là tôi thì chắc đã đá cái loại vô dụng thích làm màu như anh đi thật xa, càng xa càng tốt rô Hai người kia cũng nhìn Diệp Phi lắc đầu.
Nào ngờ Diệp Phi lại không hề xấu hổ mà còn cười: “Thế thì cô cứ chờ lát nữa ăn thử điện thoại nhé.”
“Được rời, nếu anh không muốn thừa nhận hành vi phạm tội thì cũng không sao, chúng tôi có dư thời gian để chơi với anh”
Liễu Hàn Yên cất đồ đạc đi và cười nhếch môi: “Chúng tôi bận đi ăn sáng trước đã, ăn sáng xong rồi quay lại đây chơi với anh sau, anh cứ chịu đói cho tỉnh táo lại đi. Hoặc là chờ người nào đó tới đây cứu anh ra”
Cô ấy tin chắc rằng Diệp Phi chịu đau khổ một khoảng thời gian rồi sẽ ngoan ngoãn hơn.
Diệp Phi không để ý đến cô ấy, anh tiếp tục nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
“Đúng là hết thuốc chữa, tưởng mình là ai thế không biết, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” Liễu Hàn Yên cười lạnh, sau đó dẫn theo người bên mình bỏ đi. Bọn họ vừa mới ra đến phòng ngoài thì đã có mấy chiếc Audi đen chạy tới đây.
Nhìn biển số xe là biết các sếp cấp cao. Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
Sau đó cửa xe mở ra, bọn Liễu Hàn Yên nhìn thấy lãnh đạo trực tiếp của mình là ông Lưu đứng bên cạnh một người đàn ông đứng tuổi.
Bọn họ cùng nhau sải bước về phía này.
Mấy người Liễu Hàn Yên lập tức tái mặt, vội vàng đi đón: “Chào sếp, buổi sáng tốt lành, sao sếp lại tới đây thế này”“
“Đừng gọi tôi là sếp nữa vì hôm nay tôi về hưu rồi Ông Lưu quay sang người đàn ông bên cạnh: “Đây mới là sếp mới của các cô, cậu Dương Kiếm Hùng, sếp Dương!”
Bọn Liễu Hàn Yên nao nao, sếp Dương, sao nghe cứ quen quen thế nào ấy nhỉ?
Dương Kiếm Hùng không nói nhiều lời vô nghĩa, anh ta thể hiện thái độ: “Các người vừa mới bắt một người tên là Diệp Phi đúng không? Người đó đang ở đâu? Tôi muốn gặp cậu ấy ngay bây giờ!” Dương Kiếm Hùng vừa nói chuyện, vừa đi vào trong.
Diệp Phi? Bọn Liễu Hàn Yên cùng lặng người, trán toát mồ hôi hột.
Bọn họ đã nhớ tới cuộc điện thoại của Diệp Phi lúc nấy.
Bọn họ không thể ngờ được rằng sếp Dương trong điện thoại trung chính người lãnh đạo trực tiếp mới nhậm chức…
“Cậu em Diệp Phi, cậu gặp phải phiền phức lớn rồi” Tới gần mười giờ thì cửa phòng lại mở ra một lần nữa, Dương Kiếm Hùng mặc cảnh phục bước nhanh vào.
Cao ráo, hùng dũng và quan tâm đến anh, vẫn thế.
Anh ta tắt các thiết bị trong phòng đi rồi bất đắc dĩ nói: “Lần này cậu hành động nông nổi quá”