Chương :
“Người phụ nữ này thật kỳ quái.”
Nhắc tới Đường Nhược Tuyết, nụ cười của Uông Kiều Sở trở nên lạnh lẽo:”Cô ấy có cảm tình với Diệp Phi, đó còn là loại yêu quá thành hận, thế nhưng khi tôi đề nghị thì cô ấy lại từ chối ngay”
“Còn nói sống chết có số, cứ để pháp luật trừng trị Diệp Phi!”
Một cái bãy ngon lành thế này mà con mồi lại không nhảy vào, Uông Kiều Sở cực kì khó chịu.
Nguyên Họa nhíu mày lại: “Có phải là cô ta đã nhận ra âm mưu sau lưng của chúng ta không?”
“Đó là một người phụ nữ thông minh, nếu không cô ấy đã chẳng nằm được Đường Môn trong tay” Uông Kiều Sở nắm rõ về tính cách của Đường Nhược Tuyết trong lòng bàn tay: “Thế nhưng cô ấy cũng là một người không thể kiểm soát được cảm xúc, một khi đụng đến sợi dây thần kinh nào đó của cô ấy thì Đường Nhược Tuyết sẽ bất ngờ bùng nổ”
“Nhất là những chuyện liên quan đến Diệp Phi thì cô ấy càng dễ dàng mất đi lý trí, có khi còn vô lý đến mức con người †a không thể nào tưởng tượng nổi. Thế nhưng lần này Đường Nhược Tuyết lại từ chối ngay lập tức như thế cô ấy đã ngửi thấy mùi của những âm mưu”
“Không biết trước khi tôi kịp tìm tối thì nhà họ Đường đã xảy ra chuyện gì giúp cô ấy trở nên lý trí như thế, còn kiểm soát được cảm xúc của mình” Ánh mắt anh ta chợt lóe lên vẻ khó hiểu.
Nguyên Hoa thở d; ‘ÐĐúng là một cô gái khá kỳ lạ”
“Đường Nhược Tuyết như một con cáo bạc nhỏ vậy đấy”
Mắt Uông Kiều Sở sáng lên lấp lánh: “Trong tâm mắt của cô, ở khoảng cách cô không thể chạm tới thì thậm chí nó còn ngờ nghệch chẳng có tí đề phòng nào với cô, thế nhưng cô vừa mới vươn tay ra thì cáo nhỏ đã chạy mất”
“Vì thế cô có thể nhìn thấy nhưng không thể bắt được và ăn lại càng không.”
“Cô tức giận, cắn răng nghiến lợi hận cô ấy, hận không thể giết chết cô ấy nhưng khi cô ấy xuất hiện trước mặt thì vẫn muốn đến gần. Nhưng tôi tin chắc rằng đến một ngày nào đó Đường Nhược Tuyết sẽ nhào vào lòng tôi.” Giọng anh ta có sự vui vẻ sung sướng điên cuồng rồi lại hơi đau lòng, dường như chinh phục Đường Nhược Tuyết chính là thú vui và sở thích lớn nhất của anh ta.
Nụ cười trên môi Nguyên Họa vẫn thế, cô ta chẳng nói gì nhưng ánh mắt lại lóe lên sự sắc bén.
Cô ta luôn tưởng rằng Uông Kiều Sở chỉ muốn chinh phục Đường Nhược Tuyết để ra vẻ ở Trung Hải, khiến Diệp Phi đau khổ thế thôi, sau đó anh ta sẽ giơ chân đá Đường Nhược Tuyết đi thật xa.
Thế nhưng bây giờ Nguyên Họa phát hiện Uông Kiều Sở đã bắt đầu tập trung vào Đường Nhược Tuyết, quan tâm và dồn tình cảm của mình vào đó.
Ít nhất thì Đường Nhược Tuyết vẫn có một vị trí nào đó ở trong lòng anh ta.
Uông Kiều Sở là người đàn ông cô ta thích, bây giờ Đường Nhược Tuyết xuất hiện khiến Nguyên Họa cảm nhận được sự nguy hiểm.
Lần đầu tiên trong đầu cô ta có ý định muốn giết chết Đường Nhược Tuyết.
Thật lâu sau đó, cô ta cố đè nén suy nghĩ muốn giết người trong đầu mình rồi bâng quơ mở miệng: “Thế tiếp theo chúng †a phải làm gì bây giờ? Không làm gì hết ư?”
“Dương Hồng Tinh đang theo dõi, tôi không thể làm gì với Diệp Phi nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta nhàn rỗi.”
Uông Kiều Sở nhìn về phía chân trời xa xa, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà ác: “Trương Huyền đã chết nhưng giá trị của cậu ta thì vẫn chưa được khai thác hết đâu.”
“Tôi nhớ rõ ông già nhà cậu ta tên là Trương Hào Khôn, có vẻ ông ta cũng là một người khá tàn nhẫn…”
Sáng hôm sau, không được đẹp lắm và nhiệt độ không khí là hơn mười độ, rất nhiều người dân thành phố đã mặc quần áo dày hơn và cửa hàng ở ngã tư đường cũng mở cửa khá muộn.
Thế nhưng Đường Phong Hoa vẫn mở cửa đúng giờ đúng giờ, nhóm bác sĩ của Trác Phong Nhã cũng tới đây ngồi chờ khám từ rất sớm.
Phòng khám bị tông hư rất nhiều đồ nhưng bọn Tôn Bất Phàm làm việc với hiệu suất rất cao, một ngày đã giúp cho phòng khám quay lại vẻ bình yên ban đầu.
Dược liệu bị phá hủy cũng dần bổ sung về.
Diệp Phi gửi cho Đường Phong Hoa một câu, không cần biết kết quả của vụ án này là gì và anh sẽ ra sao thì phòng khám Kim Chi Lâm nhất định phải tiếp tục mở cửa.
Đường Phong Hoa nghiêm túc làm theo “Brừm!” Khi nhóm Trác Phong Nhã mới khám cho mười mấy bệnh nhân xong thì ngoài cửa lại có mấy chục chiếc xe taxi kéo tới.
Cửa xe mở ra, hai trăm người ăn mặc không giống nhau là mấy lao ra.
Đường Phong Hoa đi lấy con dao phay theo bản năng.
Đám người đó không vọt vào phòng khám đánh nhau mà chỉ cầm miếng vải trắng quấn lên đầu mình.
Trên đó là chữ đỏ ghi là: “Trả lại công lý cho tôi!”