Chương :
Uông Thanh Vũ lảo đảo lui về phía sau, che mặt cười buồn bã: “Em là người bị hại mà anh còn đánh em?”
Uông Kiều Sở đen mặt: “Đó là do cô đáng bị đánh”
Trịnh Tương Tư nhìn anh em nhà họ Uông cãi nhau, ai cũng sung sướng trên nỗi đau của người khác.
Uông Thanh Vũ chịu đựng sự uất ức, cô ấy không tin ông nội cũng tỏ thái độ này với mình, cô ấy lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, Uông Thanh Vũ đi vào trong góc kể tội Sắc mặt cô ấy ngày càng tối tăm và nước mắt cũng dâng lên ngày càng nhiều, há miệng muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói nên lời.
Cưới cùng, cô ấy tắt điện thoại, buồn bã.
Thấy thế, ai cũng biết tối nay Uông Thanh Vũ không thể làm được gì.
Cũng đúng, một người có quan trọng hay ghê gớm cách mấy cũng không thể sánh bằng lợi ích của gia tộc được!
Ánh mắt Thanh Mộc Tam Lang chợt lóe.
“Không biết nghe lời!” Uông Kiều Sở liếc mắt nhìn em gái rồi nói với Trịnh Tương Tư và Thanh Mộc: “Thanh Mộc, xin lỗi Thanh Vũ đi”
“Thật lòng xin lỗi cô Uông Thanh Vũ, tối nay tôi đã vô lễ quá”
Thanh Mộc Tam Lang vả vào mặt mình bốp bốp.
Uông Kiều Sở hài lòng với hành động của Thanh Mộc: “Thế là được rồi, nhớ phải giao nhân sâm đến chỗ chúng tôi.”
“Cậu Kiều Sở, xin lỗi cũng được, nhân sâm ngàn năm cũng được!” Thanh Mộc Tam Lang xoa hai má cười nói: “Thậm chí tôi có thể đưa cho nhà họ Uông mười gốc Huyết Linh Chỉ trăm năm!”
Mười gốc Huyết Linh Chỉ trăm năm Mọi người đều kinh ngạc, cái này gọi là có tiền mua tiên cũng được hả?
Uông Kiều Sở híp mắt lại hỏi: “Chắc là cậu Thanh Mộc có điều kiện gì đúng không?”
“Điều kiện chính là để tên đã đánh Quy Điền bị thương lại cho tôi”
Thanh Mộc Tam Lang chỉ Diệp Phi.
Có khác gì giết chết lòng Uông Thanh Vũ đâu.
“Không được!” Uông Thanh Vũ giật mình, theo bản năng che trước mặt Diệp Phi quát: “Các người không được phép làm gì anh ấy”
Cô ấy không thể ngờ được rằng Thanh Mộc lại gây chuyện lệp Phi.
Diệp Phi? Tải app truyệnhola đọc nhiều nhiều hơn nhé!
Uông Kiều Sở xoay người nhìn theo ánh mắt mọi người và nhanh chóng nhìn thấy Diệp Phi, ánh mắt anh ta nhanh chóng hiện lên vẻ sắc bén với Ngọn lửa giận nhanh chóng bốc lên nghi ngút.
Anh ta không ngờ được rằng người cứu em gái mình lại là Diệp Phi, lại càng không ngờ Diệp Phi với em gái mình dính líu với nhau.
Bụng dạ khó lường! Anh ta hận không thể dùng một viên đạn giết chết Diệp Phi.
Thế nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, làm như không biết Diệp Phi và cười khẽ với Thanh Mộc Tam Lang: “Trong vòng ba ngày hãy đem Huyết Linh Chi và Nhân Sâm đưa đến nhà họ Uông”
Anh ta ra lệnh: “Người đâu, đưa Uông Thanh Vũ đi!”
Bọn họ lập tức kéo Uông Thanh Vũ đi.
Uông Thanh Vũ đau lòng không nói nên lời: “Uông Kiều Sở, anh cái tên khốn kiếp này, tôi cắt đứt quan hệ với anh”
“Quản gia Chu, mọi người nhất định phải bảo vệ Diệp Phi, nhất định phải bảo iệp Phi an toàn! Anh ấy cứu tôi nên mới đánh Quy Điền bị thương, anh ấy không thể xảy ra chuyện gì được…” Đồ vong ân phụ nghĩa, anh ta muốn cô ấy sống trong sự ray rứt và áy náy cả đời.
Uông Kiều Sở mắt điếc tai ngơ, nhìn chăm chằm quản gia Chu quát: “Tất cả cút về ngay, đừng chắn đường Thanh Mộc”
Quản gia Chu thoáng do dự.
“Bốp” Uông Kiều Sở vung tay tát quản gia Chu: “Tránh ra!”
Hơn mười vệ sĩ nhà họ Uông đành phải mở đường Uông Thanh Vũ khóc lóc rơi nước mắt.
Cô ấy hoàn toàn thất vọng với Uông Kiều Sở rồi nhưng dù có vùng vãy thế nào cũng không thoát được.
Uông Kiều Sở không quan tâm, chuẩn bị dẫn người rời đi nhưng ra tới cửa thì đột nhiên nổi hứng, anh ta muốn ở lại xem kết cục của Diệp Phi.