Chương :
Trịnh Tương Tư dẫn người đi tới nhìn Diệp Phi cười ha hả: “Hôm nay đã học được một bài học rồi đúng không?”
Không có kẻ địch mãi mãi, chỉ có lợi ích tồn tại vĩnh viễn, chỉ cần có đủ lợi ích thì loại vớ vẩn như Diệp Phi có thể bị người ta ném đi thành vật hy sinh bất kì lúc nào.
Diệp Phi uống cạn rượu trong ly: “Đúng là có học được một bài, tôi đã biết con cháu năm gia tộc lớn vô liêm sỉ đến mức nào”
“Mày muốn bọn tao giải thích đúng không?” Thanh Mộc Tam Lang cũng đi tới cười nói: “Bây giờ bọn tao sẽ giải thích cho mày biết một thằng không tên không tuổi thì đừng tưởng mình là ông này bà nọ.”
Mấy chục người cầm trong tay vũ khí đánh về phía Diệp Phi.
“Cạch, cạch, cạch, cạch, cạch…”Diệp Phi không để ý, anh tựa người vào sô pha, ngón tay gõ vào ly rượu theo một nhịp điệu nào đó.
Trịnh Tương Tư thoáng nhếch môi cười nghĩ Diệp Phi đang cố lòe thiên hạ nhưng sau đó nụ cười của cô ta biến mất.
Thanh Mộc Tam Lang nhăn nhó đau đớn ôm trái tim ngã xuống đất…
“Rầm!” Mặt mũi Thanh Mộc Tam Lang tái nhợt cuộn mình trên mặt đất, đau đớn như giống bị người tôi đâm vào ngực.
Ngông cuồng, kiêu ngạo, không còn nữa… Trên mặt hắn tôi giờ đây chỉ còn sự đau đớn và dữ tợn Đừng nói đến chuyện đánh đấm, hắn tôi còn chẳng nói được một chữ nào.
Sống không bằng chết, chỉ có thế mà thôi.
“Cậu Thanh Mộc!”
“Cậu chủ, cậu bị làm sao vậy?”
“Tại sao lại thế này?”
Thấy Thanh Mộc Tam Lang như thế, bọn Trịnh Tương Tư đều giật mình hoảng hốt.
Mọi người hoàn toàn không biết rốt cuộc hắn tôi bị làm sao, đang yên đang lành sao tự nhiên lại ngã xuống?
Chỉ có sắc mặt ông lão sau lưng hắn tôi là tái đi trông thấy, vội vàng vọt lên bên cạnh Thanh Mộc Tam Lang.
Người đó là Bắc Dã Tam Hùng, là vệ sĩ bên cạnh Thanh Mộc và cũng là một bác sĩ của Huyết Y Môn.
Ông tôi nhanh chóng bắt mạch cho Thanh Mộc, sau đó lấy một chai thuốc trong người Thanh Mộc ra, dùng tốc độ nhanh nhất lấy thuốc rồi nhét vào miệng hắn.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan, thế nhưng Thanh Mộc vẫn không khá lên tí nào, mặt vẫn đau đớn khó chịu và đổ mồ hôi cả người.
Bắc Dã Tam Hùng lại lấy ra hai ngân châm bắt đầu chữa trị cho Thanh Mộc.
Hành động cực kì nhanh nhẹn khiến cho người tôi hoa cả mắt.
“Vô dụng thôi.” Diệp Phi cười nhẹ: “Người đó đã bị phá hủy rồi”
Trịnh Tương Tư khẽ hét lên theo bản năng: “Là anh giở trò quỷ?
Mọi người nghe vậy lập tức giật mình cùng nhìn Diệp Phi.
Mọi người đều không hiểu mô tê gì, không ai thấy Diệp Phi ra tay, thậm chí hai người còn không đụng vào nhau thì tại sao Thanh Mộc lại ngã xuống?
Diệp Phi nói với giọng hờ hững: “Uông Kiều Sở không thể bảo vệ được Thanh Vũ thì tôi bảo vệ”
Nghe Diệp Phi nói thế, Uông Thanh Vũ vừa khóc vừa cười, cảm động không thể tả được.
Đám người quản gia Chu cũng im lặng cúi đầu.
Ánh mắt Uông Kiều Sở lại càng hung ác.
“Các người muốn lấy mạng tôi, thì tôi xin phép lấy mạng các người trước.”
Diệp Phi lại nhìn chằm chằm Trịnh Tương Tư, mở miệng: “Bao gồm cô Trịnh Tương Tư đây”
Trịnh Tương Tư tức tối không nói nên lời: ‘Muốn mạng tôi á? Anh không có cửa đâu!”
Cô ta muốn ra lệnh để người phe mình chém chết anh nhưng thấy Thanh Mộc Tam Lang chưa biết sống chết thế nào lại không dám lộn xộn.
Nhỡ đâu Diệp Phi là người giở trò thật thì phải tìm người buộc chuông để gỡ chuông.
Giờ phút này, Bắc Dã Tam Hùng đổ mồ hôi đầy đầu, đầu Thanh Mộc run run dần dần cứng đờ.
Đây là dấu hiệu của sự chết.
“Tên khốn kiếp, tôi cho anh mười giây” Trịnh Tương Tư không còn rụt rè nữa: “Lập tức cứu cậu Thanh Mộc tỉnh lại, nếu không tôi sẽ chém anh thành ngàn mảnh”