Chương :
“Hắc kiếm lạc hạ! Đánh!”
Kiếm của Bắc Dã Tam Hùng nhanh chóng bị chém đứt!
Hắc kiếm nhanh chóng chém xuống, Bắc Dã Tam Hùng liên tục lùi lại nhưng ông ta chậm mất vài nhịp.
“Xoẹt!” Hắc kiếm của Độc Cô Thương đã hoàn thành chiêu thức của nó và cánh tay của Bắc Dã Tam Hùng nhanh chóng gãy răng rắc.
Máu tươi đầm đìa, nhìn thấy rợn cả người. Nhưng Bắc Dã Tam Hùng không hét lên câu nào, vẫn có chịu đựng đau nhức toàn lùi lại.
Ông ta cảm nhận được, Độc Cô Thương đang muốn giết mình.
Đúng lúc đó, Độc Cô Thương đột nhiên đi về phía trước và giơ kiếm lên!
Một kiếm thấy máu!
Cảm nhận được sự nguy hiểm của nó, Bắc Dã Tam Hùng giật mình khi đứng trước cái chết nên muốn trốn đi theo bản năng.
Thế nhưng, tốc độ kiếm của Độc Cô Thương nhanh hơn.
“Xoẹt!” Một nhát kiếm lướt qua cổ họng Bắc Dã Tam Hùng rồi quay về chỗ cũ, Bắc Dã Tam Hùng dừng lại tất cả mọi hành động.
Một giây sau đó, ông ta ngã quy xuống.
Mạng sống đã kết thúc.
Bắc Dã Tam Hùng chết không nhắm mắt, không thể nào ngờ được mình sẽ chết trong tay kẻ không tên không tuổi.
Dù không cam lòng cách mấy thì ông ta cũng phải ôm hận chết đi.
Ánh mắt cuối cùng của Bắc Dã Tam Hùng chính là hình ảnh gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Thanh Mộc.
Mọi người lập tức hoảng hốt, Độc Cô Thương còn trẻ như thế nhưng tại sao lại ra tay đáng sợ thế này?
Uông Kiều Sở cũng híp mắt, Độc Cô Thương đã tiến bộ hơn lúc ở Trung Hải nhiều.
Điều này khiến anh ta quyết định mình phải nhanh chóng bóp chết Diệp Phi, nếu không dây dưa mãi thì Diệp Phi sẽ trở thành một kẻ địch rất mạnh.
“Hay! Hay! Cả ông Bắc Dã mà cũng dám giết, đúng là coi trời bằng vung rồi!” Sau khoảnh khắc thinh lặng, Trịnh Tương Tư lui về phía sau, cười gắn: “Các người nhất quyết muốn đổi đầu với nhà thì đừng trách tôi ra tay không độc ác vô tình”
Bắc Dã, Quy Điền đã chết, Thanh Mộc dữ nhiều lành ít, Trịnh Tương Tư là người tiếp đãi bọn họ cũng sắp toi đời rồi.
Cô ta chẳng những khiến cả dòng tộc mất hết mặt mũi mà còn phải giải thích với Huyết Y Môn.
Tương lai tăm tối, Trịnh Tương Tư tức điên người.
Trịnh Tương Tư vừa lên tiếng thì mấy chục người đi cùng cô ta cũng nháo nhào lên, hầm hầm đi tới.
Diệp Phi vẫn đứng im không nhúc nhích: “Có chút người thế này còn không đủ cho tôi nhét răng nữa là, cô không có tư cách hông hách trước mặt tôi đâu!”
Trịnh Tương Tư giơ tay lên: “Anh cứ tưởng bên cạnh anh có cao thủ bảo vệ thì có thể hoành hành ngang dọc ở Long Đô ư?
Tôi nói cho anh biết, Long Đô này có không biết bao nhiêu người đáng sợ, một người bảo vệ chẳng là cái thá gì cả, cũng không bảo vệ anh được lâu!”
Hơn hai mươi người giơ dao súng lên, có mấy người còn lên cả nòng.
“Rầm!” Họng súng chưa kịp chĩa về phía Diệp Phi, thì Độc Cô Thương đã giơ chân lên đá vào lớp kính thủy tinh.
“Soạt soạt soạt!” Mảnh vỡ bay vụt qua, mấy chục người lao lên cùng hét lên thảm thiết, trên người ai cũng có mảnh vỡ thủy tỉnh.
Thủy tinh sắc bén nhanh chóng ghim vào cơ bắp khiến bọn họ đau nhức không thể cầm vũ khí.
“Bịch bịch bịch!” Dao, súng, nỏ, tất cả đều rơi xuống đất.
“Soạt!” Sau lưng có Độc Cô Thương chợt lướt qua, nhảy vào trong đám người và ánh kiếm chợt lóe lên.
Mấy chục vệ sĩ nhà họ Trịnh cúi xuống nhặt vũ khí, hoàn toàn không kịp né, ngực đau nói lên và phụt máu tươi ngã xuống đất.