CHương :
Trên ngực có thêm một lỗ máu, không chết, nhưng đã mất đi sức chiến đấu.
Người của Trịnh Tương Tư đã mất sạch, không còn một mống.
Cô ta tái mặt, nhanh chóng lùi về phía sau.
“Còn chưa có giết chết tôi mà sao đi nhanh vậy?” Diệp Phi đứng dậy lao vụt đi và bất ngờ đứng bên cạnh Trịnh Tương Tư như bóng mạ, tay đặt trên vai cô ta.
Trịnh Tương Tư không thể hoạt động, đành phải mạnh miệng quát: “Anh đụng đến tôi thử xem?”
Ngoài cửa có mấy chục người nhà họ Trịnh lao vào, tức giận đòi lao lên cứu Trịnh Tương Tư rồi lại bị Độc Cô Thương giơ kiếm chặn lại “Đụng tới cô ấy hả?”
“Bộp bộp bộp!” Diệp Phi giơ tay võ mặt Trịnh Tương Tư: “Đụng tới cô thì làm sao?”
Trịnh Tương Tư tức giận không thể tả nổi, đây là lần đầu tiên trong đời cô ta bị người khác sỉ nhục như thế.
“Thôi thôi, làm gì cũng phải chừa đường lui để sau này còn gặp lại”
“Chàng thanh niên, cậu có hàm muốn chết chóc quá lớn, đụng đến luật trời, cứ tiếp tục sai thế này sẽ gặp phải báo ứng.
Hơn nữa nhà họ Trịnh không phải là người cậu có thể đụng tới” Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên, lượn lờ trong căn phòng lạnh như băng.
Mọi người ở đây nghe thế lập tức quay lại.
Quản gia Chu cũng khẽ nhíu mày, ông ta cũng khá mạnh nhưng không thể biết được giọng nói từ đâu vang lên.
Trịnh Tương Tư lập tức run lên, giọng nói này quen thuộc lắm.
“Bà Huyền, thật lòng xin lỗi khi phải làm phiền đến bà.
Mong bà hãy ra tay bắt tên ngông cuồng này…” Trịnh Tương Tư hét lên vào không trung.
Bà Huyền?
Quản gia Chu giật mình hít sâu.
Đó chính là một trong những cao thủ nhà họ Trịnh, tập trung bảo vệ con cháu quan trọng trong nhà để những người giỏi không chết trẻ…
Không ngờ nhà họ Trịnh lại xem trong Trịnh Tương Tư đến thế, chẳng những có vệ sĩ gia tộc bảo vệ mà còn có cả người như bà Huyền!
Bà Huyền còn đáng sợ hơn cả Bắc Dã Tam Hùng.
Lần này Diệp Phi gặp phiền phức rồi.
Ánh mắt Diệp Phi trở nên nặng nề, nhà họ Trịnh cũng có tàng long ngọa hổ, khá thú vị.
“Cậu thanh niên trẻ, cậu lập tức thả Trịnh Tương Tư ra và cứu Thanh Mộc thì tôi có thể tha tội chết cho cậu. Nếu cậu dám nói tiếng không thì bà già này sẽ đích thân đánh nát từng đốt xương sống trong người cậu.”
Giọng nói lạnh lẽo quanh quẩn trong bóng đêm, sau đó một bóng người nhanh chóng xuất hiện từ cửa sổ thông khí.
Bà ta như một cái bóng vậy, khi đáp xuống đất không hề có một âm thanh nào, không hề chói mắt vì cả người tối đen, ánh đèn cũng không thể xuyên thấu.
Thế nhưng trông chẳng có chút thu hút nào như vậy nhưng nơi bà ta đặt chân lại nứt ra như mạng nhện trải rộng và lan dần ra.
Sức mạnh khủng khiếp đến mức có nhiều người bất giác lùi lại phía sau.
Mấy người nước ngoài cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ chưa từng thấy được một người nào mạnh đến vậy.
Với bọn họ mà nói thì người mạnh như thế chỉ tồn tại trong truyền thuyết và phim truyền hình.
Sau đó người phụ nữ áo đen như một đóa hoa nở rộ, nhanh chóng lan ra đâu đó từng một mét rưỡi mới dừng lại.
Sau đó một gương mặt già nua đầy nếp nhăn xuất hiện, không có màu máu, không có cảm xúc.
Chỉ có ánh mắt lóe lên sự sắc bén như một con chuột đang rình rập căn người.
“Cho cậu ba giây, thả người!” Bà Huyền cực kì mạnh mẽ ra lệnh cho Diệp Phi: “Sau đó làm theo những lời tôi nói”
Diệp Phi lạnh lùng khinh thường bà ta: “Bà không xứng!”