Chương :
Anh ta vung kiếm giơ về phía bà Huyền.
Cùng chết.
Mặt bà Huyền lập tức tái mét, không thể ngờ được rằng Độc Cô Thương lại liều mạng như thế.
Nhưng Độc Cô Thương muốn chết chứ bà ta lại không muốn chôn cùng.
Con dao của bà ta nhanh chóng chém hơn mười nhát, tất cả đều chạm vào thân Hắc Kiếm.
Độc Cô Thương liên tục vung kiếm: Sau những tiếng vang liên tục ấy, thời gian tạm dừng lại, bầu không khó méo mó kì lạ.
Sau đó, tiếng vang chói tai lại vang lên và lốc xoáy hoa hồng máu nhanh chóng quay cuồng, tất cả mọi người đều bị cắt vào da thịt cực kì đau đớn.
Sau một lát, Độc Cô Thương bay ra ngoài.
Anh ta liên tục lùi về phía sau và vừa đi vừa ho ra máu, máu phun lên thân Hắc Kiếm, nhiều là thế nhưng không chảy xuống.
Con dao bà Huyền giấu trong tay đã gãy mất một cái, như con gà to gã xuống đất và đau đớn nhăn nhó thở gấp.
Bà ta nhìn chằm chằm Độc Cô Thương.
Bà không thể nào ngờ được Độc Cô Thương có thể đánh ngang tay với mình, sức mạnh thế này thì không còn là người nữa rồi.
Thế nhưng bà Huyền cũng là người tàn nhãn, bà ta phun máu tươi quát: “Người đâu, người đâu! Câu ta đã bi thương!
Giơ súng bản chết cho tôi.
Nhà họ Trịnh không thể mất mặt ở đây được.
Người nhà họ Trịnh giơ súng lên theo bản năng nhưng còn chưa nói hết lời thì Diệp Phi đã vọt tới sau lưng bà Huyền.
Mim cười như thiên Sứ, động tác nhanh như ma quỷ.
Bà Huyền muốn tránh né đã không còn kịp.
Diệp Phi giơ tay trái lên định đầu bà ta, Diệp Phi tay trái đặt tại đầu nàng đỉnh, kiếm Ngư Trường chợt lóe lên.
“Xoẹt!” Máu người phun mạnh.
Cổ bà Huyền có thêm một vết cắt trí mạng.
Diệp Phi lạnh lùng nhìn thoáng qua bà Huyền dưới chân: “Thật lòng xin lỗi, bà không còn cơ hội”
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy, bà Huyền khiếp sợ nhìn Diệp Phi, gió lùa qua cổ không nói nên lời.
Bà ta chết cũng không thể tin nổi Diệp Phi dễ dàng giết chết mình như thế, nhưng cơ thể lạnh như băng lại cho bà ta biết sự thật máu chảy đầm đìa.
Cả người suy sụp ngã xuống đất, mất hết sự sống.
Tất cả mọi người ở đây đều nghẹn họng nhìn trân trối, cả uông Thanh Vũ cũng không dám tin.
Không ai ngờ rằng bà Huyền lại chết như vậy, cũng không ai ngờ rằng Diệp Phi đáp giết bà Huyền như vậy.
Đó chính là bà Huyền, là người nhà họ Trịnh cung phụng tôn kính, Diệp Phi giết bà ta tức là đánh vào mặt nhà họ Trịnh, đang khiêu khích nhà họ Trịnh.
Không có tiếng hô hào tức giận, không có lời thề sống chết báo thù.
Chỉ có sự lạnh lẽo lan ra cả người…
“Giết! Giết hai người bọn họ! Báo thù cho bà Huyền!”
Rất lâu sau đó, Trịnh Tương Tư hoàn hồn rồi mất đi lý trí hét lên: “Giết anh ta cho tôi!”
Cô ta biết mình toang chắc rồi.
Quy Điền đã chết, Bắc Dã đã chết, Thanh Mộc dữ nhiều lành ít, bây giờ bà Huyền cũng chết, cô ta không còn tương lai gì nữa rồi.
Vệ sĩ nhà họ Trịnh lại giơ súng lên.
Trịnh Tương Tư tuyệt vọng gào thét: “Tôi không cần biết anh ghê gớm thế nào, tối nay anh nhất định phải chết”
Diệp Phi quan tâm đến Trịnh Tương Tư đang lên cơn tâm thần, anh lấy điện thoại di động ra gọi vào một dãy số: “Ông Dương Hồng Tinh, tôi lại giết người trước mặt tất cả mọi người rồi này, ông tới bắt tôi đi…”