Chương :
“Muốn chết rồi!” Mắt bà Huyền trở nên lạnh lẽo, nhảy lên như một con thỏ lao vụt cao mấy mét rồi đánh về phía Diệp Phi.
Cùng lúc đó là vung tay lên.
Cực kì sắc bén.
Long Trảo Thủ!
Bà ta ra đòn phủ đầu Diệp Phi, muốn nắm lấy cổ Diệp Phi nhưng bà ta lại nhanh chóng trợn mắt há miệng.
Găng tay Long Trảo Thủ bà ta tạo ra cách Diệp Phi tâm nửa mét thì bị một thanh kiếm đen chặn lại, không thể di chuyển dù chỉ là một chút.
“A!” Bà Huyền gào lên thật to, sức mạnh trong người bùng lên, nhanh chóng tấn công Độc Cô Thương đang chặn mình.
“Rầm!” Tiếng vang thật lớn.
Sức mạnh khổng lồ tan rã, làn sóng dư âm lan ra xung quanh thổi bay mấy người, bà Huyền và Độc Cô Thương đều lui về sau vài bước.
“Ranh con cáo mượn oai hùm!” Cổ tay bà Huyền run lên, mất đi sức mạnh từ găng tay, bà ta lại quay sang Diệp Phi cười lạnh: “Chờ tôi xé nát tấm bùa bình an của cậu rồi lại tính sổ với cậu sau.”
Bà ta và Trịnh Tương Tư đều nghĩ rằng Diệp Phi phải lệ thuộc vào kẻ mạnh như Độc Cô Thương thì mới kiêu ngạo được như thế.
Diệp Phi từ chối cho ý kiến về điều đó, cười nói: “Chờ bà đấy”
Bà Huyền gào lên, bước chân di chuyển và nhanh chóng đánh với Độc Cô Thương.
Bà Huyền cũng đáng gờm, tuy là nhỏ bé nhưng bà ta lại cực kì nhanh nhẹn, ra tay cũng tàn nhãn không kém, giơ tay nhấc chân lại tỏa ra nguồn sức mạnh khổng lồ.
Độc Cô Thương vung kiếm lên liên tục nhưng tất cả đều bị bà Huyền né đi thật nhanh, sau đó còn bị bà Huyền đánh lại.
Dù không thể đánh vào chỗ nguy hiểm nhưng trên người đã có máu.
Bọn Trịnh Tương Tư hào hứng hẳn lên.
Độc Cô Thương vẫn bình tĩnh không hề nao núng, chỉ là anh ta vùng kiếm nhanh hơn và mạnh hơn.
“Keng keng keng!” Ánh kiếm lóe lên, bóng người lướt qua, căn phòng nhanh chóng biến thành chiến trường.
Mọi người thấy thế bèn trốn ra phía sau.
Vệ sĩ nhà họ Trịnh còn đưa tất cả những người bị thương ra ngoài để hai bên đánh chém cho thoải mái và để bọn họ dễ dàng giam Diệp Phi lại trong phòng.
Người nhà họ Trịnh đã biết sự đáng sợ của Độc Cô Thương nên đã cất vũ khí đi và chỉ cầm súng lục để chĩa về phía Diệp Phi.
Thế nhưng Trịnh Tương Tư nằm trong tay Diệp Phi nên bọn họ không dám lộn xộn.
“Uông Kiều Sở, anh muốn Diệp Phi chết ư?”
Thấy bà Huyền đáng sợ như thế, Diệp Phi lại bị vệ sĩ giữ lại, Uông Thanh Vũ hết sức lo lắng: “Tôi nói cho anh biết, nếu Diệp Phi xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chết cho anh xem”
Nếu như không bị giữ lại thì cô ấy đã lao qua quyết chí sống chết cùng với Diệp Phi.
Uông Kiều Sở không trả lời em gái mình, chỉ nhìn chăm chằm trận chiến trong kia.
Anh ta muốn Diệp Phi chết!
“Keng!” Sau khi đánh nhau vật lộn các kiểu, gương mặt già nua của bà Huyền tối sâm xuống và lấy một con dao bà ta vẫn giấu ra, đột nhiên lao vụt lên cao rồi đánh xuống, quần áo trên người bà ta bay bay, ánh mắt lạnh lẽo và đầy chết chóc.
Bà ta tập trung vào Độc Cô Thương như ác ma bay xuống từ trên trời: “Đi chết đi”
Trong tay bà Huyền là con dao dài được giấu đi, dùng khí thế mạnh mẽ như nước lũ vỡ đê đánh về phía Độc Cô Thương.
Ánh sáng mang theo sự đe dọa của ác ma lóe lên, cực kì mạnh mẽ và đáng sợ.
Dường như bầu không khí đó cũng bị nhát dao đó chén rách.
“Giết!” Đòn tấn công đó đánh tới thì có mọc cánh cũng không thể thoát được, Nhưng khoảnh khắc đó, Độc Cô Thương bỗng nhiên trở nên bình tĩnh như nước sôi ngừng sôi.
Đối mặt với đòn tấn công của bà ta, Độc Cô Thương hoàn toàn buông tha cho sự an toàn của bản thân mình, chân phải đạp sàn nhà và lao vụt lên.