Chương :
“Mày không xứng để nhà họ Trịnh phải dùng thủ đoạn chơi xấu”
Cửa sổ của chiếc Lincoln từ từ mở ra, để lộ một khuôn mặt già nua nhăn nheo.
Một người phụ nữ trạc sáu mươi tuổi đang chống gậy ngồi ở băng ghế sau xe.
Bà ta khinh bỉ liếc nhìn Diệp Phi: “Tối nay bọn tao đến đây, không phải để giết mày, chỉ muốn đánh mày thành tàn phế, sau đó giao cho Huyết Y Môn xử lý”
“Dương Hồng Tinh không thể cho bọn tao một câu trả lời thỏa đáng, vậy thì bọn tao tự đi tìm vậy”
Bà lão này toàn thân cũng âm u lạnh lẽo, khí chất so với năm tên kia càng thêm thâm thúy, ngang ngửa với Huyền bà bà.
Bà ta là Bà Minh, một trong những người làm việc cho nhà họ Trịnh, người cầm đầu vụ chặn đường Diệp Phi tối nay.
Diệp Phi chế nhạo: “Nhà họ Trịnh là một trong năm gia tộc lớn, vậy tại sao lại thích làm mấy trò đen tối như vậy”
“Câm mồm”
Sau khi nghe điều này, bà Minh gào lên: “Nhà họ Trịnh không phải thứ mà mày có thể lăng mạ”
“Ngược lại mày phải cho nhà họ Trịnh một câu trả lời thỏa đáng!”
“Nếu mày biết điều thì ngoan ngoãn để bọn tao đánh gãy tay chân đem về giao nộp”
“Không thì bọn tao sẽ đánh cho mày lên bờ xuống ruộng, chết không bằng sống, sau đó lôi mày về giao nộp lại cho Huyết Y Môn”
Trong mắt bà ta ánh lên một tia ớn lạnh: “Mày không cần phải tin lời tao nói, chỉ hi vọng mày sẽ không hối hận!”
Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Bọn bây coi mạng người như cỏ rác thế này không sợ Dương Hồng Tinh bắt bọn bây sao?”
“Dương Hồng Tinh chuyên quản những chuyện chính đáng đường hoàng, việc làm hôm nay của chúng tao lại theo kiểu giang hồ bất chính”
Bà Minh cười lạnh một tiếng: “Hắn không quản nổi”
Diệp Phi châm chọc: “Nổ, nổ tiếp đi, có dám để tao gọi điện cho anh ta không?
Bà Minh né tránh câu trả lời và hét lên: “Bây đâu, đánh cho nó tàn phế cho tao: Năm tên tàn tật lạnh lùng xông lên.
Diệp Phi cười: “Đánh chết tôi?” Tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé!
“Chỉ dựa vào mấy người què cụt như này mà đòi đánh tôi tàn phế, thật là ảo tưởng sức mạnh”
Anh tiến lên một bước: “Đừng nói nhảm nữa, bọn bây xông lên hết đi!”
Anh chỉ tay về phía bọn người đó.
“Cùng xông lên ư? Mày không đáng để tao ra tay!”
Bà Minh giễu cợt: “Năm tên tàn tật, đánh bầm dập nó cho tao!”
Giọng nói vừa rơi xuống, năm người liền hành động, hai tay giơ lên, vô số ám khí chĩa về phía Diệp Phi.
Diệp Phi không rõ thể loại vũ khí của đối phương, anh không hề lao đến đánh bay số ám khí đó mà lại né qua một bên.
Quả nhiên, anh vừa né đi, số ám khí lao trúng vào chỗ anh đứng lúc nãy, nổ tung tóe khói đen nghỉ ngút, vô cùng cay mũi.
Gió thổi qua, làn khí chẳng mấy chốc bao trùm lấy Diệp Phi.
Diệp Phi vô thức dừng lại, nín thở rồi châm vài cây kim bạc vào người.
“Vù vù vù” Lúc này, hình bóng của năm tên tàn tật bông lóe sáng.
Với tốc độ nhanh như chớp.
Trong làn khói đen, Diệp Phi vừa định rút lui, lại thấy bên cạnh đã xuất hiện năm người, lập tức nắm lấy tay chân của anh.
Trước khi Diệp Phi kịp phản ứng, năm tên đó vèo một cái đã nhấc Diệp Phi lên và xoay vòng tròn như một bánh xe gió và lửa.
Bọn họ xoay một lần mười hai vòng liên tiếp.
Mẹ kiếp! Là lục tiên Đào Cốc phụ thể!
Diệp Phi lần đầu tiên bắt gặp lối đánh này, anh ngây người ra không phản ứng kịp, hơn nữa bị quay vòng vòng khiến anh hoa mắt chóng mặt.