Chương :
Nhưng anh biết mình phải thoát ra, nếu không sẽ bị năm tên kia xé xác.
Cổ tay Diệp Phi rung lên, trong tay là thanh kiếm Ngư Trường.
“Vù!” Không cần đợi Diệp Phi ra tay, một ánh kiếm lóe sáng xoay xung quanh Diệp Phi.
Sắc mặt năm tên kia thay đổi rõ rệt, vội vàng bỏ mặc Diệp Phi mà nhảy lùi lại để tránh mũi kiếm sắc bén.
Tuy rằng bọn họ kịp thời né được, nhưng áo quần cũng bị rách một phần nào, nếu chậm một chút thì sẽ bị đâm trúng.
Bà Minh ngồi trong xe Lincoln khẽ nheo mắt.
Diệp Phi thầm kinh ngạc, tốc độ của năm tên tàn tật kia có thể so sánh với tia chớp, nhưng mũi kiếm bay tới gần như làm bị thương chúng, cho thấy khả năng phi thường của người ra kiếm.
Diệp Phi vừa đáp đất, một người đàn ông trung niên đã đứng bên cạnh Diệp Phi.
Ông ta một tay mang túi, tay phải cầm thanh kiếm sắc bén, quần áo bay bổng, rất tao nhã.
Diệp Phi hơi kinh ngạc: “Chú Đông?”
“Hoàng Sơn Ngũ Tàn?”
Diệp Trấn Đông vỗ vai Diệp Phi, sau đó liếc nhìn năm tên tàn tật chế nhạo: “Bọn bây cũng được xem như những tay lão luyện chuyên nghiệp. Năm người lại đi đối phó với một chàng trai trẻ tuổi không thấy nhục sao?”
Quả nhiên, ông ta biết những người này.
“Ông là ai?”
Người đàn bà mắt chột sầm mặt lại: “Ông muốn lo chuyện bao đồng đúng không?”
Tên không tai cất giọng trầm trầm: “Tôi nói cho ông biết, ông không quản được việc của nhà họ Trịnh đâu”
Thân hình Diệp Trấn Đông lóe sáng.
“Vùt”
Ánh kiếm phóng ra theo ông ta.
Tốc độ không nhanh, hầu như ai cũng có thể nhìn thấy thanh kiếm này.
Tuy nhiên, khuôn mặt tên không tai biến đổi hoàn toàn.
Mục tiêu của thanh kiếm này là hắn! Ở trong mắt hắn, tốc độ của kiếm này cũng rất chậm.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là hắn ta hoàn toàn không thể nhìn thấy bản chất của thanh kiếm này! Dù vậy, tên không tai vẫn không dám trơ mắt đứng nhìn.
Hắn ta vung tay lên, trong lòng bàn tay mọc thêm hai chiếc dao găm, nhắm về phía thanh kiếm mà phóng ra.
Trước mắt mọi người, thanh kiếm của Diệp Trấn Đông đã đến.
Tưởng chừng sẽ long trời lở đất nhưng cảnh tiếp theo lại khiến mọi người chết lặng.
Hai con dao găm chém vào không trung, còn thanh kiếm sắc bén đã xuyên qua cổ họng của tên không tai.
Một kiếm chắn cổ họng.
“Mày nói xem, việc bao đồng này, tao có quản được không?”
Diệp Trấn Đông nhìn tên không tai từ từ ngã xuống và hỏi.
Tên đó không trả lời chỉ đổ rầm xuống đất rồi chết ngay.
“Thằng khốn, mày dám giết hại anh em tao à?”
Tên một tay rống lên: “Tao lấy mạng mày..” Giọng nói của hắn ta đột ngột dừng lại, và một thanh kiếm xuyên qua trán của hẳn ta! Máu tươi tràn ra! Giọng Diệp Trấn Đông lại lãnh đạm vang lên: “Tao đã hỏi mày chưa?”
Lúc này, mặt mũi những tên còn lại vô cùng khó coi.
Họ không ngờ Diệp Trấn Đông lại mạnh như vậy.
Tên một tay ngã xuống đất tử vong.
Người đàn bà một mắt phản ứng lại, điên tiết mà cười lớn: “Giết anh em của tao, có bản lĩnh thì báo danh đi?”
Lời chưa dứt, một tia sáng của thanh kiếm lại bay lên bầu trời.