Chương :
Hôm nay người tới tiệc rượu cũng đều là người có địa vị và thân phận nhất định.
Ai cũng không ngờ được lại có người không nghĩ gì cứ thế đạp cửa xông vào như vậy, không kiêng dè điều gì, lại còn mang theo bộ dạng kiêu ngạo nữa “Các người là ai?” Mọi người ở hội trường còn nhận ra, ở phía cửa hành lang không xa là đám người Lâm Man Nhi đang năm lăn lộn trên đất.
‘Sắc mặt ai nấy đều kinh ngạc không thôi Mười mấy người bảo vệ của tập đoàn Phùng Thị thấy vậy liền chạy qua, đị trưởng còn nghiêm khắc nói: “Ai cho các người tới đây làm loạn?”
Bà chủ Phùng đang ngồi ở bàn chính cũng lạnh lùng nhìn Diệp Phi, trên mặt không có chút cảm xúc nào, bà ta chỉ nắm chặt ly rượu, nhìn chảm chảm Diệp Phi Mặc dù bà ta không quen Diệp Phi, nhưng bà ta biết Diệp Phi toi đời rồi Trường hợp này vốn dĩ không cần bà ta phải làm gì nhiều, một đám người sẽ giảm chết Diệp Phi thôi Diệp Phi ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, tiếng giày da giãm lên riền đá cẩm thạch vang lên lanh lảnh.
Đối diện với đám bảo vệ hừng hực sát khí, Diệp Phi không hề lo lắng, không có chút sợ hãi nào.
Sự tự tin này khiến không ít người ở hội trường đều liếc mắt nhìn.
Thế nhưng phần lớn mọi người đều thế hiện sự giễu cợt và xem thường, họ cho rằng não Diệp Phi chắc bị úng nước rồi nên mới dám xông vào làm loạn như vậy?
Bà chủ Phùng không phải nhân vật quá to lớn gì, nhưng bà ta quen biết đủ hạng người, tùy tiện nói một câu là có thể khiến Diệp Phi không nơi chôn cất.
Chỉ là lời tiếp đó của Diệp Phi lại lật đổ tam quan của bọn họ: “Ai là bà chủ Phùng, cút ra đây cho tôi”
Bà chủ Phùng không đứng lên ngay, ánh mắt bà ta xem thường nhìn Diệp Phi Bà ta tin có người sẽ xử lý Diệp Phi.
“Bà chủ Phùng không phải là người ghê gớm lắm sao? Sao đột nhiên lại trở thành rùa rụt cổ rồi?”
Diệp Phi chầm chầm đi lên phía bậc chủ trì: “Điều này khiến tôi hơi thất vọng đấy”
“Nhóc con, khốn khiếp, mày là ai?”
Một người đàn ông trung niên đứng ra, hung hãn chỉ Diệp Phi: “Bà chủ Phùng là người mà mày có thể gọi ra được à?”
“Bụp!” Diệp Phi không nói nhiều, đạp đối phương một cái: “Bà Phùng, cút ra đây đi”
“Tên khốn nạn, mày dám tới đây gây r Mười mấy người bảo vệ thấy vậy đều lần lượt gào lên, bố nhào về phía Diệp Phi Trần Hình sâm thẳng thừng đứng lên chẩn ngang, sau khi đánh đấm mấy cái, mười mấy tên bảo vệ đều kêu gào, ngã xuống đất Tất cả đều bị thương nghiêm trọng ở đầu gối, không sao đứng dậy được.
Ai nấy đều kinh ngạc, họ không ngờ Trần Hình Sâm lại khỏe như vậy, sau đó bọn họ cũng hiểu được vì sao Diệp Phi lại kiêu ngạo như vậy, thì ra anh còn có một người bảo kê lợi hại thế Bà chủ Phùng cũng hơi híp mắt lại, bà ta vô cùng kinh ngạc nhìn Trần Hình Sâm ra tay tứ phía, nhưng bà ta cũng chẳng bận tâm lắm.
Xã hội hiện đại, thế lực và đồng tiền so với sức lực mạnh hơn rất nhiều.
Bà ta ra lệnh cho mấy người bảo vệ mang súng tới.
Diệp Phí lạnh nhạt lên tiếng: “Bà chủ Phùng, bà còn chưa ra ư?”
“Chàng trai, cậu đừng có tùy ý làm bậy như vậy, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Lại có một người đàn ông mặc áo đen đứng dậy, ông ta không nhịn được mà nói: “Cậu đã nghĩ tới hậu quả chưa?
“Cậu muốn làm gì “Tôi muốn đòi lại công bảng!” Diệp Phi đứng lên bậc cao.
Anh cướp lấy micro trong tay người dẫn chương trình xinh đẹp, hẳng giọng nói: “Các vị, hôm nay đơn giản là ân oán cá nhân thôi”
“Tôi tới tìm bà chủ Phùng.”
“Tối qua, khi đoàn làm phim Tây Sơn đang quay phim, đột nhiên có đạn được bản ra”
“Di nhỏ của tôi, Đường Kỳ Kỳ đúng lúc ngồi xổm xuống, viên đạn xoẹt qua đầu cô ấy, bản trúng vào Phùng Mịch Mịch”
“Cũng tức là con gái của bà Phùng đây…”