Chương :
Tạ Thanh Vân không hổ là người xuất thân trong điện ảnh và truyền hình, hiểu được phải lùi vì thế yếu.
Liễu Thiến Thiến nhìn cảnh này với con mắt kinh ngạc, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy chủ tịch hội đồng quản trị Tạ Thanh Vân hèn mọn thấp bé như vậy.
‘Sau đó cô ta lại liếc ánh mắt nhìn Diệp Phi, gương mặt không hề vui vẻ.
Chủ tịch Vân đã như vậy rồi, sao Diệp Phi vẫn còn chưa đứng ra dàn xếp ổn thỏa?
Chẳng phải anh luôn là cáo đội lốt hổ sao?
Trong mắt của cô ta, Diệp Phi ngang ngược và ngông cuồng như vậy chỉ là vì ÿ vào mối quan hệ với Trịnh Càn Khôn và Dương Hồng Tinh.
Không có Trịnh Càn Khôn và Dương Hồng Tỉnh, Diệp Phi chắc chẩn không dám kiêu căng như vậy, thậm chí còn sớm cụp đuôi chạy đi. Vì thế cô ta luôn xem thường Diệp Phi.
“Chủ tịch Vân, thật xin lỗi, tối hôm nay tôi sẽ không rộng lượng”
Trên gương mặt Dương Hồng Sơn không hề nở nụ cười, giọng nói nghe vẻ rất nghiêm túc: “Nếu như người ông chọc là tôi thì tôi sẽ nẻ mặt Viên Huy Hoàng mà bỏ qua chuyện này”
“Nhưng tối hôm nay người các ông đụng đến là bác sĩ Phi Phi, còn để tôi nghe thấy những lời không nên nghe, xem được những chuyện không nên xem.
Chuyện như vậy tôi không thể xóa bỏ đi được”
“Ngày mai chủ tịch tỉnh Đường nhất định phải cuốn xéo”
“Đương nhiên, nếu như ông ta cảm thấy mình có thể chịu được điều tra thì có thể ở lại, coi thường những lời tôi nói”
Anh ta vẫn vô tình như cũ.
Vẻ mặt chủ tịch tỉnh Đường vô cùng đau khổ, tiền đồ tốt đẹp coi như mất hết rồi. Ông ta rất căm phẫn, rất không cam lòng nhưng lại không dám phát tiết.
Tạ Thanh vân nheo mát: “Anh Tinh, anh không cho ông Hoàng mặt mũi sao?”
Chủ tịch tỉnh Đường cũng vội vàng nói: “Giám đốc Tỉnh, trước khác nay khác”
Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nhà! “Lúc ông đuối tận giết tuyệt, ông đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?”
Nghe được những lời nói giấu dao của chủ tịch tỉnh Đường và Tạ Thanh Vân, Trịnh Càn Khôn cười lạnh: “Nếu giám đốc Dương coi đây đã là đuổi tận giết tuyệt, vậy hành động tiếp theo của tôi đây sẽ là gì?”
Anh ta hơi nghiêng đầu, nói với Trịnh Tuấn Khanh và Trịnh Tư Nguyệt: “Tuấn Khanh, đi thông báo cho tập đoàn Trịnh Thị và các chỉ nhánh, chấm dứt toàn bộ.
các hợp đồng với chủ tịch tỉnh Đường và Tạ Thanh Vân”
“Tư Nguyệt, đưa ra thông báo cho mọi người biế tịch tỉnh Đường sẽ là kẻ thù của Trịnh Càn Khôn tôi ập đoàn Tây Sơn và chủ “Ai liên kết làm ăn với bọn họ cũng chính là đối đầu với nhà họ Trịnh”
Trịnh Càn Khôn không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để dìm đối thủ xuống nước: “Để tôi xem xem, thời thế đổi thay như thế nào”
Trịnh Tuấn Khanh và Trịnh Tư Nguyệt đồng thanh đáp: “Vâng”
Trong lòng chỉ tịch tỉnh Đường và Tạ Thanh Vân vô cùng giận dữ, cũng biết tối nay e là sẽ gặp khó khăn lớn đây.
Nếu nhà họ Trịnh đồn sức chèn ép bọn họ thì dù sau lưng họ có Viên Huy Hoàng và Đường Môn vẫn sẽ bị ảnh hưởng không hề nhỏ.
“Diệp Phi, sao anh không khuyên anh Dương và anh Khôn?”
“Hai người đó xảy ra mâu thuần vì anh, chắc chắn anh sẽ không được lợi đâu.
Lúc này, Liễu Thiến Thiến đã không thể kiềm chế được nữa, nên đã liếc đôi mắt xinh đẹp sang phía Diệp Phi, trong giọng nói có chứa vẻ oán trách “Anh đã chiếm được không ít lợi ích từ phía anh Càn Khôn rồi, nếu muốn đuổi tận giết tuyệt thì e rằng sẽ bị phản tác dụng đấy”
“Đừng quên, phía sau giám sát Đường là Đường Môn, còn sau lưng chủ tịch Vân là nhà họ Viên, bọn họ không phải chỉ là hổ giấy thôi đâu”