Chương :
Với sức mạnh của Trịnh Càn Khôn và nhà họ Trịnh thì có lẽ sắp xếp một chủ tịch tỉnh rất dễ dàng, mà muốn loại bỏ một chủ tịch tỉnh thì tuyệt đối sẽ không hề khó khăn.
Dù sao thì ai cũng có một vài chuyện không muốn người khác nhìn thấy.
Nhất là còn có Dương Hồng Tinh, đề đốc Cửu Môn đã ở đây. Nếu như ông ta không dốc lòng làm chuyện thì không chỉ không giữ được chức vị mà bản thân mình cũng có thể phải ngồi tù.
Chủ tịch tỉnh Đường lại bổ sung thêm một câu: “Chú Khôn, giám đốc Tinh, sao hai người lại ở đây?”
Ông ta hoàn toàn quên mất tình hình vừa bị ăn tát của mình.
“Chúng tôi không ở đây thì sao có thể nghe thấy ông cậy thế ăn hiếp người?”
Dương Hồng Tỉnh quở trách không chút khách khí nào: “Chúng tôi không ở đây thì sao có thể nhìn thấy ông coi thường luật pháp của đất nước?”
“Tôi đã biết chuyện của phim trường Tây Sơn, Đường Kỳ Kỳ vô tội nhưng các ông lại phóng túng làm tổn thương người ta, trả thù cửa hàng của Diệp Phi Làm con người phải biết đạo lý”
“Năng lực của bọn họ không bằng người, không tự kiểm điểm lại mình mà xin lỗi đi, lại còn ỷ vào quyền lực trong tay mà ức hiếp khi dễ”
“Hơn nữa lại còn khi dễ ức hiếp hết lần này đến khác, trong vòng một ngày.
mà muốn phá bệnh viện hai lần. Các ông còn có chủ trương chính sách và pháp luật không hả?”
“Hơn ba mươi lăm triệu, các ông nói ra cũng dễ dàng thật nhỉ?”
“Lúc đầu tôi không tin các ông bất chẹt, bây giờ thấy như vậy, các ông chính là bọn thổ phi Xích Quả Quả đấy”
“Nếu như các ông không dọn dẹp cái con cá thối này thì danh tiếng của Long Đô sẽ bị các ông làm ô nhục”
“Ngày mai ông chủ động cởi bộ quần áo trên người này đi, nếu không tôi sẽ treo hồ sơ của ông lên, điều tra đến cùng”
Dương Hồng Sơn nói với thái độ rất dứt khoát: “Ông yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không thiên vị ai mà làm trái pháp luật. Tôi sẽ giải quyết việc chung để cho tất cả mọi người tâm phục khấu phục”
Nghe thấy lời nói của Dương Hồng Tinh, vẻ mặt chủ tịch tỉnh Đường trắng bệch như tờ giấy. Ông ta biết mình đã tiêu đời rồi, tiền đồ tương lai và vinh hoa phú quý cũng đã mất hết rồi”
Đương nhiên ông ta tin Dương Hồng Sơn sẽ không thiên vị ai, nhưng muốn.
giải quyết việc chung thì ông ta sẽ phải ngồi tù.
Chủ tịch tỉnh Đường nhìn Tạ Thanh Vân với đôi mắt đầy hận thù, tất cả đều tại Tạ Thanh Vân và đám người của ông ta đã kéo mình xuống nước, nếu không sao mình lại rơi vào cảnh ngộ này được?
Liễu Thiến Thiến và đám nữ ngôi sao cũng vô thức bịt miệng lại, không thể ngờ đám người Dương Hồng Tỉnh thật sự có khả năng quật ngã chủ tịch tỉnh Đường.
Đạo diễn Lôi che lấy gương mặt sưng phù của mình, toàn thân lạnh lẽo.
“Anh Khôn, anh Tinh, làm chuyện gì cũng đừng quá đáng quá mà hãy để một đường cho người khác nữa, để sau này có thể gặp nhau được”
Tạ Thanh Vân thấy vậy cũng không thể nào giữ vững bình tĩnh được nữa.
Một khi chủ tịch tỉnh Đường vị quật ngã thì ông ta và Viên Huy Hoàng sẽ gặp không ít phiền phức, dù sao ông ta cũng là người chống lưng của bọn họ.
Đến lúc đó không chỉ tập đoàn Tây Sơn sẽ phải giải thích với Đường Môi mà Viên Huy Hoàng cũng sẽ tức giận vì ông ta làm chuyện không nên hồn, sẽ ném ông ta ra khỏi vị trí hiện tại Cho nên Tạ Thanh Vân kiên trì mở miệng nói: “Chuyện tối hôm nay coi như là lỗi sai của chúng tôi, chúng ta có mắt như mù nên đã mạo phạm đến bác sĩ Phi và Kim Chi Lâm”
“Chúng tôi sẽ bỏ hết vết thương của đạo diễn Lôi, tổn thất của tập đoàn Tây Sơn và chuyện bản vẽ của cậu Hoàng”
“Chúng tôi sẽ tình nguyện bồi thường hơn ba trăm triệu cho Kim Chi Lâm”
“Xin anh Khôn và anh Tinh nể mặt ông Hoàng mà rộng lượng lùi một bước, xóa bỏ hoàn toàn ân oán giữa hai bên có được không?”