Chương :
Chưa nhấc lên còn tốt, nhấc lên rồi, động tác của anh ta lập tức dừng lại, con ngươi cũng co lại Trên chiếc chảo nóng hổi, không phải miếng beefsteak nóng hổi ngon miệng, mà là một con rắn.
Một con rắn đen.
Con rần đó cuộn người thành năm vòng, nhìn như cuộn nhang muỗi, cái đầu nhô ra ở trên cùng.
Nhìn nó rất xấu, miệng há ngoác ra, con mắt cũng trợn lồi lên, có thể nhìn thấy rõ lưỡi của nó ở bên trong, Vừa nhìn đã biết là một con rắn vô cùng nguy hiểm.
Nhưng hiện giờ con rẳn này đã bị nấu chín, xung quanh có rắc tiêu đen và gừng, như một món ăn làm từ thịt rằn rất bình thường.
Nếu là người khác có lẽ sẽ không nhận ra con rắn này, nhưng Viên Huy Hoàng lại biết lai lịch của nó Đây là con rắn mamba đen được anh ta nuôi ở tầng , là vua rắn mà anh ta vất vả lắm mới mang về được từ châu Phi.
Thư ký Cổ thấy Viên Huy Hoàng ngồi im không nhúc nhích, bèn nghểnh cổ lên nhìn thử một cái xem, thấy thứ trên đĩa thì suýt chút nữa đã hét ầm lên.
Cùng may anh ta đã kịp thời cần môi để giữ bình tĩnh.
Hiển nhiên anh ta cũng nhận ra con rần kia.
Rắn mamba đen được gọi là vua rản đã bị người ta chặt ta thành mười tám.
khúc, làm thành một đĩa thức ăn thịnh soạn, thực sự làm người ta kinh hãi.
“Đây, đây là, là…
Thư ký Cổ lắp bắp một hồi, rồi hô hoán: “Có ai không, có ai không…”
“Cạch!”
‘Viên Huy Hoàng không nổi giận, cũng không hề sợ hãi, khôi phục vẻ bình tĩnh trên gương mặt rồi đậy nảp lại.
Rất bình thản, không hề có chút run rẩy nào.
gân tay của anh ta đã nổi hết lên.
mau ra đây cho tôi”
Thư ký Cổ quát nhân viên phòng ăn: “Gọi đầu bếp và nhân viên phụ trách ra đây cho tôi, món này ai làm hả?”
Cả nhà tải app truyện hola đọc nhiều nhé! “Món đó là do tôi làm”
Không đợi đám quản lý kinh hãi chạy đến, một người nhân viên trẻ tuổi mặc đồng phục đã bước ra.
Người đó làm như không thấy những ánh mắt sắc như dao của thư ký Cổ và đám bảo an, chợt lắc mình một cái, tránh thoát khỏi họng súng của bảo an, ngồi xuống đối diện Viên Huy Hoàng.
“Rắn mamba đen nấu tiêu đen, dưỡng nhan giảm nếp nhăn”
Diệp Phi tự rót cho mình một cốc nước chanh, rồi giơ ngón tay lên chỉ vào chiếc chảo kia, cười nói với Viên Huy Hoàng.
“Đây là chút tâm ý của tôi, anh Hoàng không thích sao?”
Đám người xung quanh vô cùng phẫn nộ, đang muốn xông lên lại bị Viên Huy Hoàng ngăn lại.
“Bản lĩnh cũng được đấy”
Viên Huy Hoàng nhìn Diệp Phi, cười nhạt: “Diệp Phi à?”
“Đúng là tôi!”
Diệp Phi cười cười: “Xem ra tôi không xứng làm đối thủ của anh rồi, anh Hoàng còn chưa xem ảnh chụp của tôi, nếu không thì đã không cần hỏi câu đó”
“Giờ thì tôi đã biết”
Viên Huy Hoàng cũng cười tươi rói, còn vỗ ngực: “Hơn nữa còn ghim ở trong lòng”