Chương :
“Nếu như không thể giết chết cô ta, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó mới được.”
Tuy rằng vũ lực nhà họ Thái không mạnh nhưng khả năng tình báo lại là đỉnh cao, nếu như phá vỡ giới hạn của mình, điều tra về gia tộc Uông Thị, e rằng Uông Kiều Sở sẽ phải đau đầu một trận.
“Nhà họ Thái thương vong nặng nề. Ngay cả Thái Bạch Bào và Quỷ Thủ cũng đã chết. Nếu không có bằng chứng chứng minh rằng là do chúng ta sai khiến thì Thái Chỉ Linh sẽ phải chịu trách nhiệm do không làm hết bổn phận”
Anh ta lại dựa lưng vào ghế sofa, hút mạnh một ngụm xì gà.
“Gọi điện cho Hùng Tử, bảo hắn đưa người nhà họ Thái đến chất vấn Thái Linh Chỉ, buộc tội cô ta đã hại chết không ít người”
“Để người nhà của những bảo vệ này chung tay kiện cáo, khiến nhà họ Thái phải bồi thường tiền tỷ”
“Nói tóm lại, làm gì thì làm, miễn nhà họ Thái phải suy sụp tổn thất là được.”
Anh ta ra lệnh: “Muốn trả thù nhà họ Uông ư, cô ta còn chưa đủ tư cách đâu.
Lâm Thất Hải khẽ gật đầu: “Đã rõ”
“Ngoài ra, tôi không muốn nhìn thấy tên Diệp Phi đó một lần nào nữa”
Ánh mắt Uông Kiều Sở càng thêm lạnh lùng: “Nhất định phải tiêu diệt được hản bằng bất kế giá nào, không từ thủ đoạn. Tất nhiên làm sao cũng đừng để chúng ta rơi vào rắc rối là được”
Lâm Thất Hải hơi lưỡng lự: “Được, tôi sẽ liên hệ với dụng binh bên ngoài”
“Không cần!”
Uông Kiều Sở cầm giấy bút lên viết địa chỉ: “Đến chỗ này, nói với bà ta, đã đến lúc trả lại ân huệ cho tôi rồi”
Mười một giờ trưa, Lâm Thất Hải lái xe lượn mấy vòng, cuối cùng dừng lại ở làng Thạch Bi, quận Vũ Huyền.
Đây là ngôi làng trong phố lớn nhất Long Đô, nơi có hàng trăm nghìn người đến làm việc sinh sống, nhà cửa cũng năm rải rác Anh ta phải mất một giờ để đi bộ từ bãi đậu xe đến ngõ trong cùng của ngôi làng.
So với những phố đường có người qua lại, ngõ phía sau này hầu như không thấy bóng người, hơn nữa trông còn vắng vẻ hơn những ngõ hẻm khác rất nhiều.
Có vài ngôi nhà bị tốc mái, còn có cỏ dại mọc bên trong, hệt như một nơi bị bỏ hoang.
‘Tuy nhiên, Lâm Thất Hải vẫn quyết định tìm cho bằng được người đó.
Một bà cụ với mái tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo xám, ngồi trên chiếc ghế xích đu, để ánh nắng chiếu vào người.
Khuôn mặt bà ta bình thản, dáng vẻ thanh tịnh đang ngồi khâu giày một cách tỉ mi.
Miệng ngâm nga một bài hát.
“Nam nhi nâng cốc ca vang, là Lang tộc ở phương Bắc”
“Người ta bảo rằng Lang tộc phương bắc, gió rét buốt lạnh tràn về, đứng bên ngoài cửa thành, một thân y phục cũ nát kiên cường…”
“Hô hóa phía ngoài cống thành…”
Động tác của bà cụ tóc trắng không chỉ điềm đạm ung dung, mà khúc hát bà ta ngâm nga còn mang theo một giai điệu thăng trầm khiến người nghe xúc động.
“Thưa bà, tôi là người do cậu Sở phái tới”
Lâm Thất Hải cũng bị chìm đắm vào giai điệu, sau khi phản ứng lại liền tiến lên trước một bước, cung kính nói.
“Anh ấy muốn bà giúp một chuyện”
Bà cụ tóc trắng mặc kệ anh ta, cũng không thèm ngước mắt lên nhìn lấy một cái, tay vẫn cầm chặt kim thêu.
“Thưa bà, tôi là người của cậu Uông Kiều Sở”