Chương :
Lâm Thất Hải thở ra một hơi thật dài: “Anh ấy điều tôi tới đây, nói bà trả ơn cho anh ấy”
“Đây là tên của đối tượng lần này”
Anh ta móc mẩu giấy có viết hai chữ Diệp Phi ra.
“Ta đã đợi cả ngàn năm, tại sao cống thành vẫn chưa mở”
“Ta đã đợi cả ngàn năm, tại sao người yêu của ta không trở lại”
Bà cụ vẫn không thèm để ý tới Lâm Thất Hải, tiếp tục ngâm nga thêu giày, như thể trên đời này không có gì thoải mái hơn hai việc này.
Anh ta mở miệng muốn nói nhưng lại thôi, sau cùng quyết định lựa chọn im lặng chờ đợi Chỉ là trong ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực, bà cụ này thật sự là người cậu Sở muốn mình tìm sao? Trông chẳng khác gì mấy bà già bó chân ở quê cả.
Liệu có phải cậu Sở gần đây gặp phải áp lực quá lớn, nhớ nhầm rồi hay không?
“Crack”
Ngâm nga xong khúc cuối, đôi giày thêu cũng đã hoàn tất, bà cụ liền dùng răng cắn đứt mũi chỉ cuối cùng.
‘Sau đó, bà ta búng nhẹ ngón tay, chiếc kim thêu lóe lên.
Ở phía sau góc tường gạch cũ nát một nam thanh niên ngã lăn ra, kim thêu đâm vào giữa hai hàng chân mày.
Cậu ta kêu la thảm thiết.
Trông rất giống tên gián điệp của nhà họ Thái theo dõi mình.
Lâm Thất Hải như ngừng thở, kinh ngạc vì bị theo dõi, càng kinh ngạc vì thái độ ngang tàng của bà cụ.
Cả một bức tường dày như thế, ấy vậy mà bà ta chỉ bằng một cây kim thêu đã đâm trúng ngay giữa trán của tên gián điệp, điều này thật khó tin làm sao!
“Lại là Diệp Phi…”
Lúc này, bà cụ tháo cặp kính lão xuống đứng dậy thở dài.
“Thẳng bé xui xẻo đó không biết an phận một chút hay sao.
Sau đó, bà ta lấy ra một cuốn sách, lật lật vài trang, nhìn vào cái tên Diệp Phi đã được đánh dấu một lần trên đó, lại tiếp tục dùng bứt đỏ gạch thêm một nét nữa…
“Ưm.. Lúc Lâm Thất Hải rời khỏi, Thái Linh Chi cũng từ từ mở mắt.
Do hôn mê quá lâu nên trí nhớ cô có chút rời rạc không rõ ràng, nhìn lên trần nhà trong căn phòng cửa kính, cô ta ngây người mất vài giây.
Sau đó mới nhớ ra trận đánh nhau tối qua, nhớ tới cảnh sát thủ Ô Linh giết người liên tiếp, nhớ tới việc mình dùng hết sức mạnh để chống lại kẻ địch trước mắt, nhớ tới việc mình bị trúng đạn… Diệp Phi! Cô ta cố gắng ngồi dậy gọi tên anh: “Diệp Phi!”
Cuối cùng cũng nhớ ra được anh là người đã cứu mạng mình, nhưng lại không tài nào nhớ được thẳng bại ra sao, cảm kích Diệp Phi đã lo lắng cho sự sống chết cho cô.
“Tỉnh rồi à?”
Gần như ngay khi trong khoảnh khắc giọng nói vừa vang lên, Diệp Phi đã xuất hiện trước mặt cô ấy, ân cần hỏi: “Sao thế? Lo tôi chết rồi à?”
“Trên người cô còn có vết thương, năm xuống đi, kẻo lại rách ra thì lãng phí bột thuốc lắm”
Tay anh cầm một chậu nước ấm và khăn mặt.
Thái Linh Chỉ nhìn thấy Diệp Phi không bị thương tích gì cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Sau đó cả khuôn mặt bắt đầu đau nhức, cô ấy ôm lấy vết thương trên bả vai rồi năm xuống.
Diệp Phi cầm khăn trắng nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, cười bảo: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ hôn mê mấy ngày cơ, không ngờ mới chỉ một đêm đã tỉnh lại rồi, là do trong lòng có tâm sự hay là gặp phải ác mộng rồi?”
Thái Chỉ Linh bất giác hỏi: “Tôi đã hôn mê rất lâu ư?”
“Không lâu, mới mười bốn tiếng”