Chương :
“Rồi ngày mai anh sẽ mời thêm hai người giúp việc và vệ sĩ đến đây cho.
đông đúc một chút.”
Anh chưa kịp rời đi thì cô đã kéo anh lại, hai tay cô giữ chặt lấy cà vạt của anh. Hai mắt cô long lanh lấp lánh: “Em là người đã từng coi thường anh, chán ghét, hiểu lầm và cả nghỉ ngờ anh nữ: Cô nói rất thẳng thắn: “Có đáng để anh bỏ bảy mươi tỷ ra cưới về không?”
Mí mắt Diệp Phi giật giật, đối diện với câu hỏi dịu dàng như nước của cô gái trước mặt, anh nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Anh cũng quen không ít phụ nữ, trên thì có Triệu phu nhân, dưới thì có Viên Tĩnh đã chết nhưng chỉ có ba người làm anh nhớ mãi không quên.
Một chính là Tống Hồng Nhan, cô ta có thể làm tổn thương tất cả những người xung quanh anh, là người hết lòng hết dạ đối tốt với anh Người thứ hai là Tô Tích Nhi, cô luôn hy vọng tất cả mọi người đều không bị tổn thương. Nếu như nhất định phải có người chịu tổn thương thì người đó chính là cô.
Còn Đường Nhược Tuyết và anh có thể”yêu nhau lầm cắn nhau đau” nhưng cô có thể đối xử chân thành với những người xung quanh anh.
Diệp Phi vẫn luôn cảm thấy Đường Nhược Tuyết là viên thuốc độc bọc đường nhưng anh không khống chế được mình mà vui vẻ nhấm nháp.
“Ba mươi năm trước, có một cậu nhóc tiểu học chỉ vào một ngôi sao xinh đẹp trên TV và hét con muốn lấy cô ấy”
“Ba mươi năm sau, cậu nhóc đó trở thành một ngôi sao trẻ nổi tiếng và có được cô gái bên kia bên mình”
“Học sinh tiểu học bao giờ cũng có những ước muốn xa xôi như vậy đấy và anh cũng có chứ”
“Hồi sáu tuổi, anh vừa gặp đã thích em và anh đã thề nhất định phải lấy được em làm vợ”
như thế vẫn “Mặc dù năm ngoái em và anh ở bên nhau nhưng anh vẫn ở chưa được tính là hoàn thành được ước mơ”
“Bây giờ anh bỏ ra bảy mươi tỷ tiền sính lễ, coi như thực hiện được lời thề lúc bé rồi.”
Diệp Phi nhìn thẳng vào mắt Đường Nhược Tuyết, anh nói nửa đùa nửa thật: “Em nhớ là về sau em không là Đường Diệp Tuyết nữa mà là Diệp Đường Nhược Tuyết”
“Anh đáng ghét thế, đúng là không nói được câu gì tốt đẹp”
Lúc đầu Đường Nhược Tuyết vẫn còn khá cảm động nhưng nghe được câu sau của anh thì cô cấu anh một cái: “Anh biến đi!”
Cô còn tưởng anh sẽ kể câu chuyện cô”ngược” anh trăm nghìn lần như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn yêu cô như lúc ban đầu nhưng không ngờ là anh lại kể chuyện cậu bé tiểu học với cô nàng minh tỉnh gì vào đây.
Đúng là tức chết cô mất.
Sau khi đẩy Diệp Phi đi, cô tức giận bước lên lầu tìm phòng ngủ chính để ngồi yên tĩnh một lát, cô thề là sẽ cho Diệp Phi tiếp tục làm “cẩu độc thân”
“Con gái đúng là sáng nắng chiều mưa!”
Diệp Phi xoa xoa chỗ đau lúc này rồi kêu lên. Rồi sau đó, anh đi dạo một vòng quanh biệt thự và còn kết nối một số camera với điện thoại nữa.
Làm mọi thứ xong anh mới đi tảm rồi kéo một chiếc sofa nảm trước cửa phòng của Đường Nhược Tuyết.
Trong biệt thự không có vệ sĩ nên anh lo lắng cho sự an toàn của cô.
Đường Nhược Tuyết nghe tiếng động thì khẽ mở cửa phòng ra, nhìn thấy cảnh này thì không biết phải làm thế nào.
Ông nội của tôi ơi, có giường anh không ngủ mà đi canh cửa làm gì?
Canh cửa, canh cửa, anh cứ tiếp tục ở đó mà canh cửa đi.
Cô còn định tối nay sẽ ngủ chung giường với Diệp Phi nhưng không ngờ anh lại kéo sofa ra nằm trước cửa phòng. Tự nhiên cô cảm thấy rất tức giận và đóng cửa”rầm” một cái.