Chương :
Diệp Phi giật bắn mình, từ trước đến nay anh vẫn không hiểu chuyện nam nữ lắm nên nhất thời không biết cô đang tức giận ở đâu?
Lễ nào cô đang trút giận vì chuyện lúc nãy?
Trong lòng anh nghĩ mình thật may mắn, cũng may anh đã không vào phòng của cô, nếu bước vào thì không biết anh sẽ chết kiểu gì.
Anh giành ngay một like cho sự nhanh trí của mình.
Đường Nhược Tuyết nẵm trên chiếc giường m rộng thênh thang, không biết có phải do không quen giường không mà cô trở người qua lại mãi mà vẫn không ngủ được Tự nhiên cô phát hiện ra mình mất ngủ rồi.
Cô bắt đầu nằm suy nghĩ lúc tung, trong đầu cô bỗng hiện ra hình ảnh của Phi, lại nghĩ đến vô số điều tốt đẹp mà anh đã làm cho cô.
Tình cảm Diệp Phi một lòng dành cho cô như vậy làm cô cảm thấy xấu hổ.
Cô lại ngồi dậy ra ngoài mở cửa phòng.
Cô thấy anh đang xem điện thoại.
Gô hỏi một câu: “Anh có lạnh không?”
Diệp Phi quay lại nhìn cô một cái rồi cười: “Anh không sao, có điều hòa cân bảng nhiệt độ rồi, anh không lạnh tí nào cả.”
“Vậy anh năm tiếp đi”
Đường Nhược Tuyết lại định đập cửa một lần nữa nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại quyết định chỉ khép hờ cửa phòng. Cô quay lại giường năm nhưng không ngủ được, cô quay người lại nhìn về phía cửa phòng, cô nghĩ trong đầu liệu Diệp Phi có lén vào đây không nhỉ.
Nhưng, cô đã thất vọng.
Cô chờ một tiếng mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
“Hứ, em cố tình không đóng cửa chứ gì? Định thử anh chứ gì?”
“Nhất định là em đang thử anh rồi”
Lúc này Diệp Phi đang đứng ở trước cửa phòng, nhìn chăm chằm vào cái cánh cửa rồi nói: “Anh là loại cầm thú đó sao?”
“Anh sẽ không làm em thất vọng đâu, đánh chết anh cũng không chui vào.
đâu”
Ý nghĩ đó vừa vụt qua đầu, Diệp Phi lập tức lấy tay đóng cửa phòng lại.
Má, đáng đời anh độc thân cả đời! Đường Nhược Tuyết thất vọng tràn trề nhắm mắt đi ngủ, Đến sáng ngày hôm sau, Diệp Phi dậy rất sớm, anh tập thể dục một lát rồi đặt mấy món ở ngoài về làm đồ ăn sáng.
Anh vừa hâm nóng xong bình sữa thì Đường Nhược Tuyết đi từ trên lầu xuống, trông dáng vẻ cô có vẻ rất mệt mỏi.
“Tối qua em không ngủ ngon à?”
Diệp Phi cười rồi dắt cô sang: “Nào, đúng lúc là bữa sáng. Trong nhà không có gì nên anh gọi mấy món ở ngoài, đều là những món em thích đấ Anh kéo cô ngồi vào ghế, rồi lại xoa đầu cô hai cái để cô có tinh thần hơn.
Đường Nhược Tuyết ngồi trên ghế, giận dôi nhìn Diệp Phi: đâu.
Em không ăn “Anh thấy là em vẫn nên ăn chút đi, ăn no thì vẫn tốt hơn”
Phi để sữa bò ra trước mặt cô rồi nói: “Hôm qua Miêu Kim Qua đã gọi điện cho em, điều đó chứng tỏ rắng ông ta không bỏ mặc chuyện của con trai và Miêu Bá Quang”
“Ông ta bảo em chín giờ gọi Miêu Bá Quang ra nhưng em lại từ chối thẳng thừng như vậy, nhất định ông ra rất tức giận”
“Thế nên hôm nay ông ta nhất định sẽ tới tìm em”
“Nên nếu em không ăn no thì làm sao có sức đấu lại ông ta được”
Diệp Phi lại lấy hai cái bánh bao và một quả trứng để sang chỗ cô.