Chương :
“Cậu Lưu, bớt giận, bớt giận”
Miêu Bá Hổ xua xua tay, sau đó ông ta quét mắt đánh giá Diệp Phi và cười lạnh: “Thắng nhãi, cậu thú vị đấy”
“Vừa xuất hiện đã ra tay đánh anh em của bọn tôi, giờ còn lớn tiếng hò hét khiêu khích chúng tôi đòi khiêu chiến.”
“Cậu cho rằng cậu có giám đốc Đường chống lưng thì đã có thể nói chuyện ngang hàng với ông Miêu sao?”
Miêu Bá Hổ nhổ một bãi nước miếng ngay sát chân Diệp Phi: “Mày có tin tao vùi mặt máy vào đống xi măng ngay trước mặt cô ta không?”
Tân Thế Kiệt lớn tiếng kêu gọi: “Cậu Diệp, mấy kẻ này không nói đạo lý đâu, bọn họ đến đây chỉ muốn gây chuyện thôi, còn cố ý nhục nhã thư ký Cao nữa”
Ánh mắt Diệp Phi dần lạnh lẽo, ánh mắt đã lãnh như hàn băng: “Vậy sao?
Một đám người không biết xấu hổ đến mức này cơ à? Không lo bị xử sao?”
“Bị xử? Ở đây á?” Miêu Bá Hổ cười ha hả, ông ta khinh thường nói: “Ngay.
đến cả tổng giám đốc Đường của các người còn không dám làm gì tao thì mày lấy cái gì để mạnh miệng nói xử tao?”
‘Vẻ mặt quái gở của ông ta tràn đầy khinh thường, ông ta đã ngang ngược như vậy nhiều năm rồi, cũng đã quên sạch cái gì là nhún nhường, nhượng bộ.
Đường Nhược Tuyết từ khi đi vào chỉ nói đúng một câu, sau đó không còn lên tiếng nữa chỉ để Diệp Phi thay mặt nói chuyện. Điều này trong mắt của Miêu Bá Hổ lại trở thành là Đường Nhược Tuyết kiêng dè ông ta nên không dám thẳng mặt nói chuyện nên để cho người bên cạnh ra mặt thay.
Diệp Phi chậm rãi tới gần: “Xử mày, với đánh một con chó không khác biệt lắm đâu “Vậy à? Tao vẫn đứng nguyên ở chỗ này đây, có giỏi lên mà xử”
Miêu Bá Hổ ngậm thuốc lá, dáng vẻ khinh khinh cười nói: “Có dám không?”
Hơn mười tên đứng cạnh đó cũng đều khinh miệt, ai mà không biết, tại công trường này chính là sân nhà của bọn họ, bước vào đây còn dám huênh hoang chính là tìm đường chết. Diệp Phi dám ở chỗ này ra tay với Miêu Bá Hổ sao?
“Rầm Diệp Phi cũng không để bọn họ chờ lâu, khóe miệng nhếch lên thành nụ g lạnh lùng, anh bước lên một bước, túm lấy mái tóc chẳng có mấy sợi của Miêu Bá Hổ mà đập mạnh xuống bản.
Diệp Phi ra tay cực nhanh, cực ác. Nhanh đến độ đám người xung quanh lẫn kẻ bị đánh là Miêu Bá Hổ còn không kịp phản ứng, ác đến độ dùng đầu tên Miêu Bá Hổ đập nát cả cái bàn.
Cái bèn nát vụn, các bộ phận bay loạn khắp nơi, nước trên bàn cũng tung †óe, vỡ sạch, tan nát nằm trên đất Mà đầu Miêu Bá Hổ không khá hơn là bao, máu tươi đỏ au chảy ròng ròng khắp mắt ông ta.
“Ông đánh thư ký Cao và luật sư Tân thanh ra như vậy, tôi lấy một ngón tay của ông cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
Không đợi Miêu Bá Hổ kịp khôi phục, Diệp Phi lại thuận tay cầm một chiếc.
kìm cắt kim loại lên, bịch một tiếng, một ngón tay của Miêu Bá Hổ đã rơi trên đất.
Khi rơi xuống, ngón tay còn lăn một vòng, kéo ra một vệt máu dài đỏ au trên đất, khiến ai nhìn thấy cũng phải giật mình.
Lúc này Miêu Bá Hổ mới hiểu được, Diệp Phi này không phải tên mạnh miệng khoác lác mà kẻ thật sự dám ra tay xử ông ta! Hai tay ông ta chống chặt trên mặt bàn, khuôn mặt vặn vẹo vì đau, cũng vì phẫn nộ.
Hơn mười tên lúc nãy còn cười cợt lúc này mặt đã tái xanh, cắt không còn giọt máu.
Bọn họ không dám tiến lên, trái lại còn vô thức lùi về phía sau mấy bước, đây hẳn do bị hành động dứt khoát của Diệp Phi dọa sợ.
“Bốp!” Diệp Phi không những không dừng tay mà còn tiếp tục tát bôm bốp lên mặt Miêu Bá Hố.
“Ai cho ông lá gan mà dám động tới thư ký Cao hả?”