Chương :
Giọng nói vốn uy nghiêm của Chương Đại Cường thay đổi, anh ta đột nhiên bật cười: “Anh muốn tìm mỹ nữ đúng là tôi tìm không được, nhưng mà công nhân thì hoàn toàn không vấn đề gì”
“Mùa xuân năm tới, tôi sẽ đích thân dẫn đội tới Long Đô làm việc cho anh.”
Anh ta nhanh chóng đồng ý: “Tôi chẳng có gì, chỉ có máy đào với công nhân là nhiều”
Diệp Phi cười nói: “Cứ quyết định vậy đi, lát nữa tôi sẽ cho người liên hệ với anh”
Sau khi cúp máy, anh quay đầu lại và thấy Cao Tính bọn họ đều đang há hốc nhìn anh.
Rõ ràng là không ai nghĩ rắng vấn đề lớn như thế mà chỉ bằng một cú điện thoại của Diệp Phi là đã giải quyết xong… Khi Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi đang giải quyết những vấn đề còn lại ở công trường, Miêu Bá Hổ lái xe vào một trang viên Trang viên tuy có chút đổ nát, nhưng cây cối cổ thụ tươi tốt, chiếm diện tích cực lớn, ở giữa có một pháo đài bằng đá.
Lối vào pháo đài viết ba chữ Thạch Đầu Ổ, Miêu Bá Hổ nói chuyện với vài lính canh ở cửa, rồi cẩn thận từng chút đi vào sâu trong Thạch Đầu Ổ, Vào trong Thạch Đầu Ổ, một nam thanh niên có vóc dáng cường tráng khỏe mạnh, mặc áo ba lỗ đang tập tay quanh cái cọc bảng đá.
Anh ta không chỉ có hình xăm con rắn đen trên lưng mà còn đeo một cặp huyền thiết bảo vệ tay được gắn vào cơ thể, màu đen tuyền, nhìn qua như thể đao thương bất nhập.
Tốc độ của anh ta không nhanh, xuất chiêu cũng không phải rất mạnh mẽ, nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo một luồng sức mạnh to lớn, làm chiếc cọc đá tạo ra tiếng ong ong.
“Bụp” Anh ta giáng xuống cú đấm cuối cùng, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cả cái cọc đá sụp đổ, vỡ thành từng mảnh đá nhỏ rơi xuống mặt đất Bên trong những viên đá đều vỡ vụn, hiển nhiên là bị nội lực từ cú đấm vừa nãy làm vỡ nát.
Miêu Bá Hổ há hốc miệng, thầm kêu cậu chủ nhà mình thật là mạnh mẽ.
Người thanh niên kia chính là cậu lớn nhà họ Miêu, Miêu Kính Vân.
“Mọi việc thế nào rồi?”
Nghỉ ngơi sau khi luyện tập, người thanh niên thở một hơi dài: “Đường Nhược Tuyết đã quỳ rồi Một gã đần độn có thân hình cao to bước đến, đưa khăn cho Miêu Kính Vân.
Miêu Kính Vân nhận lấy, lau mồ hôi.
Miêu Bá Hổ nghe xong lập tức chạy tới, cúi đầu đáp: “Xin lỗi, cậu Vân, thất bại rồi ạ, bên cạnh Đường Nhược Tuyết xuất hiện một người rất lợi hại.”
“Hản ta không chỉ đánh chúng tôi một trận, mà còn dùng tư liệu đen đe dọa chúng tôi, cả ba quản đốc đều bỏ chạy, tôi cũng bị bọn chúng đánh ra ngoài.”
Miêu Bá Hổ cố ý để lộ thương tích, thể hiện ông ta đã cố gắng đến cùng trước khi phải rút lui.
“Vô dụng!”
Miêu Kính Vân gầm lên, một cái tát đánh bay Miêu Bá Hổ: “Có chút chuyện cũng làm không xong, giữ ông lại còn có ích lợi gì?”
“Miêu Bá Quang đã thất bại, vốn muốn dựa vào ông để chèn ép Đường Nhược Tuyết đế tháng tới cô ta không thể làm chứng trước tòa”
“Giờ thì hay rồi, không những không giữ được cô ta, mà ông còn bị đuổi ra ngoài, ông muốn em tôi chết hay sao.”
Anh ta không nhịn được lại đá một lần nữa, khiến Miêu Bá Hổ văng bảy tám mét.
“Cậu chủ bớt giận, cậu chủ bớt giận, không phải tôi làm việc không tốt, mà là người phụ nữ kia quá lợi hại”
Miêu Bá Hổ phun ra một ngụm máu, nhưng không dám kêu than, quỳ xuống nói: “Tôi nhất thời không có phòng bị, bị cô ta đánh một cái bèn trở tay không kịp?
“Anh cho tôi mượn cô dâu ma, đêm nay tôi sẽ đưa đến nhà họ Đường, chém Đường Nhược Tuyết một đao.. Hản nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ cưới màu đỏ, móng tay đỏ ở trong góc.
Đó là cận vệ riêng của Miêu Kính Vân, cô dâu ma, Miêu Giá Y.
Miêu Kính Vân sắc mặt trầm như nước: “Đến việc gây chuyện ở công trường mày còn làm không xong, còn dám động vào nhà họ Đường đòi giết cô ta.. Lời còn chưa nói xong, lỗ tai anh ta chuyển động, sắc mặt thay đổi, hai tay đột nhiên hướng lên trên.