Chương :
Miêu Giá Y lại nói thêm một câu: “Không động thủ được, vậy tôi có thế hạ độc, tìm ngưồn nước của nhà họ Đường rồi giết cả nhà bọn họ”
“Hạ độc cũng không được”
Miêu Kinh Vân hơi nheo mắt lại: ‘Ngoài việc cô không thể nắm chắc được sẽ độc chết bao nhiêu người, thì việc hạ độc giết cả nhà họ Đường quá rêu rao rồi”
“Việc đó sẽ làm cho giới quyền quý ở Long Đô mất đi cảm giác an toàn, dù sao cũng không ai đoán trước được liệu mình có khi nào không cẩn thận liền bị hạ độc chết cả nhà”
“Đến lúc đó, cả chính phủ và phía người dân đều sẽ tiến hành điều tra kỹ lưỡng, một khi xác định được là cô hoặc là nhà họ Miêu, chúng ta sẽ phiền phức to.”
“Tôi vẫn muốn trở thành Long Đô Võ Minh hội trưởng, nếu liên quan đến việc hạ độc nhà họ Đường sẽ trở thành vết ố trong sự nghiệp, như vậy thì không hay lắm”
Miêu Kinh Vân đã bác bỏ kế hoạch đầu độc nhà họ Đường, sau này anh vẫn muốn có chỗ đứng ở Long Đô, có những việc nhất định không thể làm quá dứt khoát.
Miêu Giá Y hơi nhíu mày: “Vậy cứ thế bỏ qua hay sao?”
“Đương nhiên là không bỏ qua, nhưng cũng không vội động thủ ngay lúc này,”
Miêu Kinh Vân đã rút ra được nhiều điều từ cái chết của Miêu Bá Hổ, tất cả những cảm xúc tức giận của anh đều đã bình tĩnh lại “Cách phiên tòa mở vào tháng tới cứ từ từ mà chơi với Đường Nhược Tuyết”
“Cô có thể gây nên một vài tai nạn không lớn không nhỏ cho nhà họ Đường, khiến Đường Nhược Tuyết ăn không ngon ngủ không yên là được”
còn ba tuần, chúng ta thừa thời gian, “Đúng rồi, nghe nói đối thủ hiện tại của Đường Nhược Tuyết là Uông Kiều Sở?
“Kẻ thù của kẻ thù có thế không phải là bạn, nhưng nhất định có chỗ đế hợp tác.
“Cô thay tôi hẹn Uông Kiều Sở, cứ nói rằng Miêu Kinh Vân tôi muốn đến nơi thăm hỏi Anh ném đầu đạn nhuốm máu xuống bàn: “Tôi nghĩ anh ta nhất định là rất sẵn lòng kết bạn với tôi”
Miêu Giá Y gật đầu: “Tôi hiểu rồi”
Lúc Miêu Kinh Vân chuẩn bị thi triến quyền cước, Diệp Phi cũng đang hẹn gặp Đường Nhược Tuyết, đi đến quán cà phê bên dưới tòa nhà Nhược Tuyết.
Buổi sáng sau khi bố trí nhân lực canh gác ở địa ốc Tử Kinh xong, Đường Nhược Tuyết và những người khác trở về trụ sở chính, lập hợp đồng chuẩn bị hợp tác với Trương Đại Cường.
Mọi người đều bận rộn không ngừng.
Sau khi bước vào quán cà phê, Diệp Phi liếc nhìn xung quanh, sau đó đi đến góc phòng ngồi xuống một chiếc ghế dài, đối diện là một người phụ nữ mảnh mai, khí chất phi phàm Chỉ là, cô đeo kính, để tóc mái dài, khiến người ta không nhìn thấy gương mặt thật của mình.
Bên cạnh cô ấy, còn đặt một hộp đàn ghita.
Khi Diệp Phi ngồi xuống, cô đang cầm ly cà phê của mình lắc lắc rồi uống.
Diệp Phi vươn tay cầm bình cà phê, rót cho mình một tách: “Việc đó làm ra Sao rồi?”
Người phụ nữ đó chính là Thẩm Hồng Tụ, sát thủ ngày xưa của ngõ Ô Y, người được Diệp Phi cứu xong vẫn luôn ở lại biệt thự của Tống Hồng Nhan để dưỡng thương.
“Sau khi Miêu Bá Hổ ra khỏi tòa nhà, hắn ta đi đến một trang viên kiểu xưa, gọi là Thạch Đầu Ổ”
Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Hồng Tụ thản nhiên nói: “Hản ta đến gặp một nam thanh niên, tầm , tuối, luyện tập công phu gia đình”
Gô nói thêm: “Tôi đoán rằng đó là Đại thiếu gia nhà họ Miêu, Miêu Kinh Vân”.
Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu: “Điểm này phù hợp với tin tức của Viên Thanh ‘Y,Miêu Kinh Vân đang ở Long Đô, xem ra anh ta là người chỉ huy đối phó với Đường Nhược Tuyết.”
“Tôi muốn giúp anh diệt trừ hậu họa, vậy nên tôi đã bản anh ta”
Thẩm Hồng Tụ nghiêng người về phía trước, khe khẽ thở dài: “Thật không ngờ tới, thân thủ của anh ta cực kỳ biến thái, không hề né tránh, trực tiếp dùng dụng cụ bảo vệ tay chắn đạn của tôi “Tôi cho rằng nhất thời không giết được anh ta, liền giết Miêu Bá Hổ xem như cảnh cáo.”