Chương :
“Chỉ là lúc chúng tôi đến, người đó đã đi rồi, bố của anh cũng chỉ có thể miêu tả sơ lược hình dáng của người kia, đó là một người đàn ông cao khoảng một mét tám, không thể nhìn thấy rõ mặt mũi”
“Tôi muốn mọi người kiểm tra camera giám sát gần đó, nhưng tôi lại lo rằng nó sẽ gây rắc rối cho đối phương cho nên tôi đã không làm như vậy”
“Vì lý do an toàn, cũng vì để làm tê liệt đối thủ, tôi cũng đã yêu cầu mọi người chặn tin tức về cái chết của Hợi Trư đại nhân”
Tiêu Trầm Ngư cười nhạt: “Đồng thời thả ra tin tức về sống chết của bố mẹ anh”
“Ngay cả Hợi Trư đại nhân cũng không có khả năng phản kháng?”
Diệp Phi hít vào một ngụm khí lạnh: “Xem ra người này thật đúng là một cao thủ.”
Hợi Trư đại nhân và Sửu Ngưu đại nhân đều thuộc Thập Nhị Cầm Tỉnh, cho dù Hợi Trư không bằng Sửu Ngưu đại nhân thì cũng là một nhân vật hiếm thấy, nếu có thể nghiền nát một người như vậy thì Diệp Phi có thể tưởng tượng được sức mạnh của vị cao thủ đeo mặt nạ kia ghê gớm đến mức nào.
“Nếu hôm khác có cơ hội tôi nhất định phải cảm ơn người đó thật tốt”
‘Vừa nãy anh cũng có ý định để Thái Linh Chi điều tra về người đó, nhưng khi anh nghe thấy lời nói của Tiêu Trầm Ngư thì anh quyết định bỏ qua Giết nhiều người của Hẻm Ô Y như vậy, điều tra danh tính của người đó thì cũng không phải chuyện tối Anh cũng bổ sung một câu: “Cảm ơn cô.”
Tiêu Trầm Ngư cười duyên một tiếng: “Đều là người trong nhà cả, khách sao làm gì..”
Ba mươi phút sau, Diệp Phi xuất hiện trong biệt thự nhà họ Diệp, mở cửa xe ra chạy nhanh vào phòng khách: “Bố, mẹ!”
Trong phòng khách có mấy chục người vệ sĩ đang đứng thẳng tấp, đèn đuốc sáng trưng, mặt đất cũng đã được dùng xà phòng lau chùi sạch sẽ, hòa tan mùi máu tanh còn sót lại “Diệp Phi!”
“Cậu Diệt Quản gia Tiêu và Hoàng Tam Trọng nhìn thấy Diệp Phi xuất hiện, tất cả đều đứng dậy chào đón anh.
Diệp Phi vỗ nhẹ vai họ để chào hỏi, sau đó bước đến người mẹ đang đợi anh trên ghế sô pha “Diệp Phi!”
Trên ghế sô pha, Thẩm Bích Câm đang được truyền dịch nhìn thấy Diệp Phi trở lại, lập tức giấy dụa ngồi dậy rồi hô lớn: “Con không sao chứ?”
Lời nói đầy sự quan tâm.
“Mẹt” Trong lòng Diệp Phi cảm thấy xúc độn: Suýt nữa mẹ đã gặp bất trắc, nhưng mà bà hoàn toàn không quan tâm đến nỗi sợ hãi của mình, cũng không muốn vào phòng nghỉ ngơi mà ở nơi này chờ anh bình an trở về.
“Con không sao!”
Dường như không nhìn thấy anh hoàn hảo không chút tốn hại nào thì bà không thể nào bình tính lại.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có gì là tốt rồi”
Thẩm Bích Câm mừng đến phát khóc.
“Mẹ, tất cả đều là lỗi của con, con đã gây ra phiền toái lớn cho mọi người”
Diệp Phi cảm thấy vô cùng có lỗi: “Mẹ yên tâm di, sau này con sẽ chăm sóc cho bố mẹ thật tốt, sẽ không để bố mẹ phải chịu những nỗi sợ hãi như vậy nữa”
Anh cũng đưa tay ra vuốt ve vết sưng đỏ trên mặt Thẩm Bích Cầm.
“Bố mẹ không sao, không có chuyện gì hết, chỉ bị thương một chút thôi, chỉ vài ngày là khỏe”
Thẩm Bích Cầm căn dặn một câu: “Con phải thật cẩn thận, đám người xấu kia nhất định sẽ không bỏ qua cho con dễ dàng như vậy đâu”
“Con có thể đối phó với họ, mẹ đừng lo lắng”
Diệp Phi nhìn xung quanh một chút rồi hỏi: “Bố con đâu?”
“Ông ấy vốn là muốn đợi con trở lại, nhưng lại cảm thấy chóng mặt nên về phòng nghỉ ngơi rồi”
Thẩm Bích Cầm giải thích một câu: “Chắc lại bị thiếu máu, để mẹ đã gọi ông ấy xuống.