Chương :
“Không cần đâu mẹ, cứ để cho bố nghỉ ngơi đi”
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn lên phòng của Diệp Vô Cửu, biết bố không sao nên không quấy rầy.
“Diệp Phi, đây là điện thoại di động được tìm thấy trên th thế của Hợi Trư, trong đó có một dãy số”
Lúc này, Tiêu Trâm Ngư từ bên ngoài đi vào, đưa một cái điện thoại di động cho Diệp Phi.
Nó giống hệt như chiếc điện thoại Nokia của Sửu Ngưu đại nhân.
Diệp Phi sửng sốt, sau đó cầm điện thoại di động đứng dậy.
Tiêu Trầm Ngư mỉm cười ngồi xuống ghế sô pha, dịu dàng trò chuyện với “Thẩm Bích Cầm.
Diệp Phi bước ra ngoài, tìm kiếm dãy số chưa kịp xóa đi kia, sau đó bấm gọi trở lại Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, một giọng nói khàn khàn truyền đến: “Hợi Tru, bọn người Diệp Phi đã chết chưa?”
Cụ ngoại! Diệp Phi cười rồi cúp điện thoại, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra: “Để Thẩm Đông Tinh hạ người bên Thiên Thành”
“Phải nhanh.”
Sau khi sắp xếp cho mẹ đi nghỉ ngơi, Diệp Phi đến chữa trị vết thương cho.
Lưu Phú Quý và những người khác, một tiếng đồng hồ sau thì anh mới bước ra khỏi phòng Chỉ có điều là Diệp Phí vẫn không dừng lại, sau khi kiểm tra an ninh, anh lại đứng trong một căn lều chếch bên hông biệt thự.
Đây là một cái mái che năng tạm thời vừa mới được dựng lên, trong này chứa mấy chục thi thể của nhóm người Tiết Vô Danh.
Bởi vì phong tỏa tin tức cho nên Tiêu Trầm Ngư cũng không kéo thi thể đi đốt, đợi Diệp Phi xử lý xong đầu đuôi rồi mới thu xếp.
Diệp Phi cúi người kiểm tra thi thể của từng người Tiết Vô Danh.
Giống như Tiêu Trầm Ngư đã từng nói, đám người Tiết Vô Danh đều bị một chiêu giết chết.
Dù Diệp Phi không phải là bác sĩ pháp y nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh Tiết Vô Danh bị giết mà không hề có khả năng phản kháng.
Những tên sát thủ của Hẻm Ô Y này dường như không có chảy một giọt máu nào.
Người đàn ông đeo mặt nạ này thực sự rất lợi hại.
Sau khi cảm khái xong, Diệp Phi cũng bày tỏ lòng biết ơn, nếu như không phải người đó ra tay kịp thời thì chỉ sợ lần này bố mẹ của anh sẽ gặp chuyện không may.
“Trời rét thế này, xác chết xúi quẩy như vậy thì có gì hay ho để xem chứ?”
Không biết qua bao lâu, sau lưng Diệp Phi truyền đến tiếng bước chân: “Mau vào nhà ăn sáng đi”
Diệp Phi quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Diệp Vô Cửu từ phía sau đi tới, trên tay còn cầm hai cái túi lớn Trong túi chứa mười mấy cái bánh bao, cháo kê, bánh quẩy và sữa nành.
“Bố, bố dậy lúc nào vậy? Lại còn ra ngoài mua đồ ăn sáng sao?”
Diệp Phi vội vàng đi qua nghênh đón: “Hiện tại nguy hiểm như vậy, sao bố lại đi ra ngoài một mình chứ?”
Lúc này anh cũng phát hiện trời cũng đã hửng sáng, đồng hồ trên tay đã chỉ sáu giờ rưỡi, anh bận rộn một hồi thì đã mấy tiếng trôi qua rồi.
“Gặp mấy chuyện này nên bố không thể ngủ được”
Diệp Vô Cửu nhếch lên một nụ cười giản dị: “Bố thấy mọi người đều bận tối mặt tối mũi mà ở nhà thì lại không có gì ăn nên đã đi ra ngoài mua một chút đồ ăn sáng về”
“Có bánh bao xá xíu con thích ăn nhất nữa, còn có đậu hủ hoa mà mẹ con thích. Tâm trạng của bà ấy không tốt, có lẽ ăn mấy món bà ấy thích thì sẽ đỡ hơn”
“Bố đi ra ngoài bằng cửa sau, cũng không để mọi người tùy tiện theo dõi bố đâu.