Chương :
Họ nhìn thấy lối đi trải thảm ngoài cửa có bốn nhân viên an ninh nước ngoài cầm súng ống la liệt ngoài cửa, Từng người từng người một trông rất đau đớn, không có cách nào đứng dậy được.
Rõ ràng là đã bị người ta đánh cho trọng thương.
Điều này khiến hàng trăm người có mặt đều ngạc nhiên.
Không biết Diệp Phi là ngu thật hay là người có lai lịch lớn, dám ngang ngược trên Du thuyền Victoria, chẳng lẽ anh còn không rõ đây là du thuyền dưới cờ nhà họ Kim hay sao?
Quan trọng nhất là hôm nay là ngày đính hôn của Kim Văn Đô và Trần Tích Mặc.
“Bùm!”
Khi mọi người cau mày và nhìn Diệp Phi với vẻ mặt khinh thường, hơn hai mươi tỉnh anh của họ Giang đã tràn vào cửa và dùng súng ngắn bao vây hiện trường, Hơn một trăm bà chủ, cô chủ cao quý tái mặt, hét lên một tiếng dồn dập lùi về sau.
Cảnh này giống hệt cảnh cướp du thuyền trên phim.
Cụ ngoại biến sắc, hô khẽ: “Diệp Phi?”
Bọn người Thẩm Bảo Đông không ngờ rằng Diệp Phi thực sự dám đuổi theo truy sát bọn họ, đồng thời chặn họ ở nơi công cộng.
Quá càn rỡ, quá ngông cưồng rồi.
Đúng lúc này, một số nhân viên an ninh giống như gặp phải kẻ thù lớn, họ cầm bộ đàm đế kêu gọi hỗ trợ đồng thời bao vây đám người Diệp Phi Chỉ có điều người đó chưa đi mấy bước thì Giang Hoành Dật đã vượt qua.
Anh ta không nói gì, ra tay hung ác.
“Rầm rầm rầm!”
Giang Hoành Độ đơn giản và gọn gàng quật ngã những nhân viên an ninh đang cản đường họ.
Trong lúc một số phụ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy hét lên, Giang Hoành Độ bước tới một bước tóm lấy Thẩm Bảo Đông đang trên đường rút về cạnh cụ ngoại của mình.
Độ nhiên ra tay, hành động nhanh chóng.
Chờ đến khi Thấm Bảo Đông phản ứng sau cơn kinh ngạc thì Giang Hoành Độ đã đến trước mặt ông ta.
Không có khúc nhạc dạo đầu đầu nào, cũng mặc kệ hậu quả là gì!
Anh ta trực tiếp chụp vào bả vai của Thẩm Bảo Đông ép ông ta quay ngược lại.
Thẩm Bảo Đông không ngừng gảo thét, cố gắng vùng vẫy, nhưng bị Giang Hoành Độ giảm lên.
“Cậu Diệp, bắt được một người rồi”
Thẩm Bảo Đông chỉ có thể bực tức hét lên thật o: “Cụ ngoại, cứu cháu, cụ ngoại, cứu cháu”
“Đồ khốn kiếp, đi chết đi!”
Nhìn thấy chồng bị bắt đi, Trương Tú Tuyết hét lên một tiếng cầm lấy một con dao bên cạnh, đâm mạnh về phía của Diệp Phi “Đùng!”
Thẩm Đông Tỉnh không nói lời nào, lấy báng súng đập vào đầu Trương Tú Tuyết, sau đó đạp bà ta một cú ngã xuống đất.
Một số thuộc hạ tinh nhuệ của nhà họ Giang đi lên trói Thẩm Bảo Đông và Trương Tú Tuyết lại.
Diệp Phi quét mắt nhìn đám người một cái: “Cụ ngoại, cút ra đây cho tôi”
“Diệp Phi, rốt cuộc là mày định làm gì?”
Cụ ngoại chống gậy bước ra ngoài, trên mặt không có chút hoảng sợ hay lo lắng, bà cụ chỉ nhìn Diệp Phi lạnh lùng nói.
“Mày có biết đây là đâu không?”
“Để tao nói cho mày nghe, đây là du thuyền của nhà họ Kim. Những người trên con tàu này ai ai cũng là nhân vật lớn, cho dù mày có năng lực đến đâu thì cũng không đủ tư cách để ngang ngược ở đây”