Chương :
“Hơn nữa, hôm nay là một ngày tốt để cậu Kim đính hôn, nếu mày muốn hồ đồ thì hãy xem lại bản thân mày, xem mày có tư cách hay không trước đã”
Bà cụ chỉ tay về phía vợ chồng Thẩm Bảo Đông: “Tao khuyên mày nên thả họ ra đi, để miễn cho cậu Kim tức giận khiến mày gánh chịu hậu quả nghiêm trọng”
Thấm Bảo Đông cũng hét to một tiếng: “Đúng vậy, đúng vậy, nếu mày cứ ngang ngược như vậy thì cậu Kim sẽ không tha cho mày đâu”
Diệp Phi không tỏ rõ ý kiến nở một nụ cười: “Thuê sát thủ giết cha mẹ tôi, các người cho rằng các người có thể gánh chịu hậu quả sao?”
Nếu như không phải nhờ người đeo mặt nạ đã cứu cha mẹ của anh thì chỉ e là bây giờ mộ của hai người đó đã xanh cỏ rồi.
“Người trẻ tuổi tự ý xông vào Du thuyền Vietoria, không chỉ mạo phạm đến bữa tiệc của chúng tôi, mà còn vi phạm pháp luật của nơi đăng ký tàu du lịch”
Một người đàn ông đầu trọc đứng ra, oai phong lắm liệt quát lên: “Tôi khuyên anh nên bỏ vũ khí xuống đầu hàng ngay lập tức, nếu không sẽ phải bị nghiêm trị”
Mấy trăm người lần lượt gật đầu, đều khinh thường nhìn Diệp Phi, cho rằng người đàn ông này ngu ngốc, mù pháp luật Dám xông lên Du thuyền Victoria này kêu gào lớn tiếng?
Bất kể là nhà họ Kim hay là quan chức chính phủ có mặt ở đây, chỉ cần búng ngón tay một cái là có thể giết người trước mặt này.
“Cụ ngoại đã thuê sát thủ giết cha mẹ tôi, giết người không thành nên đã bỏ trốn”
Trên mặt Diệp Phi không có mang theo một chút biểu cảm nào, nói ra từng câu từng chữ.
“Tôi tôn trọng pháp luật thiêng liêng, nhưng tôi sẽ không trơ mắt nhìn hung thủ lợi dụng sơ hở”
“Mặt trời dù sáng đến đâu thì vẫn có những góc tối không thể soi sáng”
“Hơn nữa, Diệp Phi tôi làm việc không bao giờ thẹn với lương tâm, làm sao có thể quan tâm đến nhiều hậu quả như vậy?”
“Tôi sẽ chỉ nói một lần, chuyện ngày hôm nay chính là ân oán cá nhân”
“Tôi sẽ dẫn đám người cụ ngoại đi, nếu không nhúng tay vào thì tôi sẽ không làm ai bị thương”
“Sau khi chúng tôi rời đi, chúng tôi sẽ trả triệu tệ để bù đắp cho mọi người”
“Nếu có ai muốn can thiệp, vậy thì tôi cũng sẽ giảm lên bọn họ, rồi dẫn cụ ngoại đi”
Ánh mắt Diệp Phi đột nhiên trở nên sắc bén, quét qua hàng trăm người quyền cao chức trọng: “Nói tóm lại, hôm nay không ai có thể ngăn cản tôi dẫn cụ ngoại đi”
Ngón tay của Diệp Phi ngoắc một cái, Giang Hoành Độ lãnh đạm dẫn người tới bên cạnh cụ ngoại.
Một số doanh nhân giàu có muốn ngăn cản thì bị anh ta đạp bay, họ tức giận muốn đánh trả nhưng đã bị Thẩm Đông Tinh chĩa súng vào đầu Mặt cụ ngoại biến sắc, vung gậy muốn đánh người.
Giang Hoành Độ chộp lấy nó, sau đó răng răng bẻ gãy rồi đạp bà ta một cước.
Đối với cụ ngoại tâm địa rần rết, Giang Hoành Độ không có sự kính già yêu trẻ gì cả.
Cụ ngoại nhanh chóng bị khống chế, bà cụ không từ bỏ ý định muốn cắn Giang Hoành Độ, nhưng đối lại là hai cái tát.
“Làm càn, làm càn, các người quá ngông cưồng rồi!”
Thấy bọn người Giang Hoàng Độ quá dã man như thế, người đàn ông đầu trọc hét lên một tiếng.
“Cho dù các người có ân oán như thế nào cũng có không có quyền lên thuyền bắt người”
“Hơn nữa, bọn người của cụ ngoại chỉ là cô nhỉ, quả phụ. Làm sao có thể thuê người giết người? Hoàn toàn là đang kiếm cớ bắt người.”
“Tôi muốn bọn họ dừng ngay hành vi vô lý và xin lỗi công khai để bồi thường cho sự cố ngày hôm nay. Tôi cũng sẽ khiếu nại lên chính phủ Trung Quốc”