Chàng Rể Bác Sĩ

chương 1623

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Ông ta tràn đầy phản nộ: “Để bọn họ bắt những kẻ bất chấp quy định và luật pháp này”

“Chát!”

Thẩm Đông Tinh không nói lời nào, tát người đàn ông đầu trọc một bạt tay khiến ông ta văng ra xa.

“Cút!”

Những vị khách khác đã rất tức giận khi nhìn thấy điều này, họ dồn dập muốn đi lên phía trước ngăn cản bọn người Diệp Phi nhưng lại bị Thẩm Đông Tinh cầm súng uy hiếp mà lùi lại “Dừng tay!”

Ngay khi Diệp Phi chuẩn bị đưa đám người cụ ngoại đi thì một giọng nói uy nghiêm vọng xuống từ trên cầu thang xoản ốc.

Phi và nhóm người Thẩm Đông Tỉnh quay đầu nhìn họ thì chỉ thấy một người đàn ông mặc vest trắng cùng một nhóm người xuất hiện Bên cạnh anh ta là Trần Tích Mặc ăn mặc lộng lẫy.

Trai tài gái sắc, cực kỳ chói mắt.

“Cậu Kim, cô Trần!”

Nhìn thấy những người đàn ông mặc vest xuất hiện, doanh nhân đầu trọc dồn dập chào đón họ, với vẻ mặt kính trọng, thậm chí ông còn quên cả thương tích trên người.

Trần Tích Mặc giống như một con thiên nga đi về phía trước, đột nhiên cô ta nhìn thấy Diệp Phi đang bị đám đông vây quanh, trong nháy mắt thân thể mềm mại của cô ta bị chấn động.

Bàn tay đang nắm lấy tay của Kim Văn Đô cũng vụt một cái thu hồi lại.

Gương mặt xinh đẹp đang tươi cười của Trần Tích Mặc có chút không tự nhiên Chỉ có đều cô ta lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, lại nắm lấy cánh tay của Kim Văn Đô lần nữa, từng bước từng bước đi xuống bậc thang.

Phi cũng rất ngạc nhiên khi thấy Trần Tích Mặc xuất hiện, hiển nhiên anh không ngờ hai người lại gặp nhau trong tình huống này.

Nhưng mà anh cũng không nói gì cả.

Hai người đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, hiện tại hai người cũng giống như những người xa lạ Sau đó, ánh mắt của anh quét qua người đàn ông mặc vest trắng, đẹp trai, vóc người thẳng tắp, cả người đều là hàng hiệu, vừa nhìn đã biết đây là một người đàn ông giàu có và tài giỏi.

Chỉ là khí chất có chút điên cuồng, nhìn giống như có thể phát điên bất cứ lúc nào, da và móng tay đều đã biến thành màu đen.

Diệp Phí nhớ lại lúc anh xem tài liệu thì đoán người đàn ông mặc vest này có lẽ là Kim Văn Đô Kim Văn Đô dẫn theo mười mấy người đi về phía trước, liếc nhìn Diệp Phi mới mở miệng nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai lại dám làm loạn trong bữa tiệc đính hôn của tôi?”

“Chẳng lẽ không muốn tôi đính hôn với Tích Mặc sao?”

Giọng điệu của anh ta lãnh đạm, nhưng lại mang theo khí thế không giận mà uy khiến mọi người theo bản năng mà kính nể Doanh nhân đầu hói vội vàng xua tay nói: họ gây sự rồi đánh ngư: “Không, không, cậu Kim là do bọn “Cậu Kim, cậu tới rồi…

Cụ ngoại nhìn thấy Kim Văn Độ đã xuất hiện thì nhất thời bà cụ giống như là gặp lại người thân đã thất lạc từ lâu của mình, vẻ mặt oan ức hô lên: “Anh ta tên là Diệp Phi, con sói mắt trắng chiếm của cải hàng tỷ USD của chúng tôi”

“Anh ta đã treo thưởng tỷ để đuổi giết bốn người chúng tôi, bây giờ anh ta lại chạy lên du thuyền để đưa chúng tôi đi”

“Một số nhân viên an ninh và ông Trưởng Tôn đứng ra ngăn cản thì bị bọn họ thô bạo đánh bay”

“Anh ta đây là không đặt cậu Kim và nhà họ Kim vào mắt..”

Cụ ngoại trách cứ.

Bà cụ đã từng muốn gọi Trần Tích Mặc giúp đỡ, nhưng khi bà cụ nhìn thấy người sau mà không nhìn chính mình thì bà cụ liền biết răng cô ta không muốn mọi người biết rằng cô ta từng có có vướng mắt với Trần Tư Thành.

Vì lẽ đó cụ ngoại cũng giả vờ không quen.

“Tự tiện xông vào? Đánh người?”

Kim Văn Đô nhìn Diệp Phi, giọng nói mang theo vẻ khinh thường: “Nhóc con, anh cũng thật là uy phong nhỉ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio