Chương :
Diệp Phi nhanh chóng dùng viên đá sinh tử Bạch Mang để làm mát Viên Thanh Y, đồng thời lấy ngay một cây kim bạc để chữa trị cho bà ta.
Cuối cùng, anh nhờ người giúp việc lấy thuốc rồi giúp bà ta tắm thuốc.
Diệp Phí bận rộn đến hơn mười giờ, đừng nói đến việc ăn cơm, ngay cả thời gian để nghe điện thoại cũng không có.
Mãi đến giờ sáng hôm sau, anh mới kéo được Viên Thanh Y trở về từ Quỷ.
Môn Quan làm cho thân nhiệt của bà ta trở lại bình thường.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đang trắng bệch, Diệp Phi xoa đầu, ngả lưng trên ghế sô pha.
Không biết đã qua bao lâu, Diệp Phi đột nhiên cảm giác được trên người có chút ấm áp, trên trán cũng có chút ấm áp.
Anh theo bản năng đưa tay ra ôm người đó vào lòng rồi hôn.
Một cảm giác chân thực nhất thời xông lên trên đầu.
Diệp Phi mở mắt ra Bốn mắt đối diện nhau.
Một khuôn mặt xinh đẹp gần trong tầm tay.
Viên Thanh Y vẻ mặt dịu dàng nép vào người anh, đôi môi đỏ mọng của bà ta đang thân mận chạm vào Diệp Phi.
Diệp Phi giật mình một cái, trực tiếp đẩy Viên Thanh Y ngã xuống sản, sau đó lúng túng kéo thân thể đang sắp ngã của bà ta dậy.
“Bà Tưởng, tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý”
Anh cũng thuận thế kiểm tra thân thể người phụ nữ và thấy rằng Viên Thanh ‘Y không chỉ không còn nóng sốt, mà còn mặc một bộ đồ tang màu trắng.
Vẻ mặt trắng bệnh nhưng bà ta vẫn xinh đẹp quyến rũ như thường, bộ quần áo màu trắng trên người không những không che đi phong hoa mà càng khiến bà ta trở nên xinh đẹp hơn.
Đôi chân trần nhỏ nhắn đây quyến rũ dưới ánh đèn.
“Hôm qua anh đã thấy hết cơ thể của tôi”
Viên Thanh Thiển dịu dàng nở nụ cười: “Chỉ có chút điểm ấy thì tính là gì?”
Diệp Phi lúng túng mở miệng nói: “Tôi xin lỗi, thưa bà, ngày hôm qua tôi không cố ý. Cơ thể của bà quá nóng, mà tính mạng của bà đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, tôi chỉ là vì muốn nóng lòng châm cứu mà thôi…”
Mặc dù hôm qua bận rộn cứu người và không hề có tà niệm về cơ thể của ‘Viên Thanh Y, nhưng Diệp Phi vẫn cảm thấy anh nên xin lỗi người ta.
Dù sao thì anh cũng đã nhìn nó trong suốt mười giờ đông hồ.
“Tôi hiểu được, tôi cũng không trách anh”
Viên Thanh Y đi về phía trước, vươn tay sắp xếp cổ áo cho Diệp Phi: “Hơn nữa, cho dù là anh cố ý thì tôi cũng sẽ không nói cái gì”
“so với chuyện sống không bằng chết ngày hôm qua thì chuyện nam nữ này có đáng là gì?”
“Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, đừng quá câu nệ những thứ không đáng này”
Viên Thanh Y đôi mắt như nước nhìn Diệp Phi: “Diệp Phi, anh chính là quý nhân của tôi, cảm ơn anh.”
“Nếu không có anh, phỏng chừng vài ngày nữa cái chân này của tôi cũng sẽ bị phế bỏ..”
“Nếu không phải có anh thì cho dù tôi không chết trong tay Hội trưởng Tưởng thì tôi cũng sẽ bởi vì lỡ tay giết ông ấy mà bị đi tù”
“Cũng là anh, ngày hôm qua kéo tôi từ Quỷ Môn Quan trở về”
“Tôi nợ anh quá nhiều, nếu như không phải tôi đã có gia đình thì tôi nhất định sẽ lấy thân để báo đáp.”
Đôi môi đỏ mọng của Viên Thanh Y khế mở ra, đôi môi mềm mại ấm ướt lặng lẽ lan ra.