Chương :
“Bà khách khí rồi, đúng rồi, hôm qua thân thể bà đột nhiên nóng lên, triệu chứng của bà cũng gần giống như bệnh của Hội trưởng Tưởng…”
Khóe miệng Diệp Phi nhúc nhích một chút, quay đầu tìm một đề tài khác để nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết, tôi từ linh đường trở về phòng, muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng là đột nhiên cảm thấy buồn bực bất an”
Viên Thanh Y nhẹ giọng giải thích: “Thân thể của tôi cũng không tự chủ được nóng lên”
“Tôi đã nghĩ rằng do bản thân mình chịu áp lực lớn, phiền lòng”
“Tôi chỉ muốn đi tảm để hạ nhiệt và xoa dịu cảm xúc. Ai biết vẫn không thể kìm nén được, hơn nữa nhiệt độ nước đã tăng lên mười độ”
“Tôi cảm thấy cả người như sắp nổ tung, và cơ thể như bị một lưồng thép tác động. Tôi muốn hét lên nhưng dường như não thiếu dưỡng khí, tay chân không còn nhiều sức lực”
“Cũng mạy là anh có mặt trong phòng tắm kịp thời, nếu không thì tôi đã ngã xuống nước mà ngạt chết”
“Diệp Phi, anh là bác sĩ hàng đầu, anh không xem ra bệnh của tôi sao?”
“Không phải anh nói tôi cũng có những triệu chứng tương tự với Hội trưởng Tưởng sao? Chẳng lẽ tôi cũng đã bị bọn người Miêu Kim Qua hạ độc rồi sao?”
Bà ta dịu dàng nhìn Diệp Phi.
“Các triệu chứng đúng là tương tự, nhưng bà không có… cổ độc…”
Diệp Phi ban đầu muốn nói về Cửu U Hỏa Liên, nhưng mà lời nói vừa đến miệng đã bị anh kịp thời thu về.
“Đây là điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng hãy cho tôi thêm một thời gian tôi sẽ cố gắng tìm ra”
Đây cũng là điều khiến Diệp Phi kinh ngạc, tại sao trên người Viên Thanh Y.
không nhìn thấy Cửu U Hỏa Liên mà lại có triệu chứng giống Hội trưởng Tưởng?
Miêu Kim Qua có trồng Cửu U Hỏa Liên trong nội tạng không?
Nhưng mà điều này cũng khó xảy ra, Cửu U Hỏa Liên đang hấp thụ tinh hoa của cơ thể và khí huyết để lớn lên, chẳng hạn Hội trưởng Tưởng bị suy kiệt như thế này.
Nhưng mà Viên Thanh Y đã tiêu hóa năng lượng đó, Chẳng lẽ hạt sen đó đã bị Viên Thanh Y luyện hóa?
Triệu chứng của ngày hôm qua là do bà ta không chịu nổi năng lượng của hạt sen nên sắp tẩu hỏa nhập ma?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Diệp Phi, rồi anh xua tan nó.
Ngoại trừ việc không có bằng chứng, anh sẽ không cố ý suy đoán một cách ác ý về người phụ nữ này.
“Sự tò mò có thể giết chết một con mèo”
‘Viên Thanh Y thấy Diệp Phi có vẻ bối rối, đưa tay ra lắc lắc và mỉm cười “Đừng nghĩ về những điều mà anh không thể tìm ra”
Bà ta nhìn mặt trời mọc ngoài cửa số và thì thầm: “Một ngày mới, một khởi đầu mới ..”
Còn nhiều điều bí ẩn về cái chết của Hội trưởng Tưởng nhưng Diệp Phi không can thiệp quá nhiều.
Anh đã báo cáo ngắn gọn tình hình với Cửu Thiên Tuế, sau đó để Hoàng Tam Trọng tiến hành điều tra sự việc, đồng thời yêu cầu Viên Thanh Y tạm thời tiếp quản Vũ Minh ở Long Đô.
‘Viên Thanh Y đã bay trở lại Long Đô cùng với thi hài của Hội trưởng Tưởng vào trưa hôm đó.
Hội trưởng Tưởng đã chết, nếu bà ta không trấn giữ ở Long Đô thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì bên trong đó chứ?
Hơn nữa còn một Miêu Kinh Vân khác đang nhìn chảm chằm vào bà ta.
Bốn giờ chiều, chuyên cơ bay đến Long Đô, khi con cháu Vũ Minh đang làm thủ tục kiểm dịch, Viên Thanh Y đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng VIP sân bay.
Bà ta thay đổi vẻ dịu dàng và dễ chịu trước mặt Diệp Phi, khuôn mặt xinh đẹp thờ ơ nhìn chiếc quan tài được vận chuyển Không ai có thể biết bà ta đang nghĩ gì.
“Bà Tưởng, buổi chiều tốt lành”
Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng được đẩy ra, một bóng người tươi cười nhẹ bước vào.