Chương :
“Rầm rầm rầm” mí mắt Diệp Phi cũng không nhếch lên, một hơi đạp cả bốn chân.
Mấy tên vệ sĩ kêu la thảm thiết, một chân nhảy cẩng về phía sau lách mình tránh ra, từng cơn đau không ngừng, giống như bị lửa đốt vậy.
Từng người một ngã nhào xuống đất, che chân phải của mình rồi mồ hôi lạnh chảy xuống Hàn Tiểu Long sững sờ một lúc, liếc mắt nhìn một cái, hẳn phát hiện ba tên đông bọn của mình toàn bộ giày da bị giảm nát, tất chân thì chảy ra máu tươi.
Không nghi ngờ gì nữa, ngón chân đã bị giãm bẹp.
“Tên xấu xa, tàn nhẫn đến vậy sao!”
Hàn Tiểu Long hét lên một tiếng, rồi di chuyển bước chân của mình, một quyền đánh về phía đầu của Diệp Phi.
Diệp Phi đưa tay ra và vặn cổ tay anh ta một cách thô bạo.
Hàn Tiểu Long kêu la thảm thiết, cổ tay bị trật ra, cả người bị đánh ngã bay ra như cối xay gió.
“Không biết tự lượng sức”
Diệp Phí vỗ võ hai tay và nói: “Quay về nói với ngài Hàn, muốn tôi cứu người bệnh cũng được, một người một ngàn vạn!”
Hàn Tiểu Long mặt mũi bầm dập, tức giận không thôi, muốn phản kháng nhưng toàn thân lại đau đớn dữ dội “Diệp Phi, sao cậu lại ra tay đánh người?”
Đúng vào lúc này, lại có mấy người ở hành lang xông lên, Hàn Tử Thất Và Đường Ngôn Khê xuất hiện.
“Cậu không thể an phận một chút mà nhất định phải làm chuyện này rối tung lên sao?”
“Còn nữa, bây giờ tôi tin tưởng vào y thuật của cậu, cậu có thể thực hiện thuật châm cứu của mình để đi cứu người.”
Đương Ngôn Khê hướng về phía Diệp Phi hét lên một tiếng: “
trọng cơ hội để mở mày mở mặt này đi”
“Thật ngại quá!”
Diệp Phi nhún nhún vai: “Cơ hội này, tôi không cần nữa”
“Cậu làm cái gì vậy?”
Đường Ngôn Khê dậm chân tức giận: “Mẹ tôi sắp không ổn rồi, cậu mau chóng qua châm cứu cho bà ấy đi”
“Làm trễ nãi bệnh tình, cậu gánh nổi trách nhiệm sao?”
“Tôi nói cho cậu biết, mẹ tôi mà có chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu.”
Đường Ngôn khê chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép nhìn Diệp Phi: “Mau đi cứu người”
Cô cảm thấy, mình đã thừa nhận y thuật của Diệp Phi, Diệp Phi chắc hẳn sẽ cảm kích và hết sức lo sợ để đi cứu người, chứ không phải ở đây làm trễ nãi thời gian.
Mẹ cô ấy là người có thân phận cao quý, có thể để Diệp Phí thực hiện y thuật cứu chữa, hiển nhiên là phúc phận đời sau tu luyện mới có được.
“Thứ lỗi, Viên Thanh Y đã không còn mặt mũi nữa”
Phi nhìn Đường Ngôn Khê thản nhiên nói: ” nếu lại muốn tôi cứu mẹ cô, không khó, một mạng người đổi lấy một trăm triệu”
“Đáp ứng được số tiền này thì tôi cứu”
“Không đáp ứng nối, vậy cô hãy đi tìm ngài Hàn, bệnh tình của mẹ cô là do tác dụng phụ của thuốc mới Xuân Hiểu gây ra đó”
Nói xong, Diệp Phi liền võ tay rời đi.
“Cho tôi chứt thế diện có được không?”