Chương :
Phi đang định đi, Hàn Tử Thất đột nhiên tiến lên phía trước, đưa tay ra ngăn cản Diệp Phi “Sĩ diện thân phận gì chứ…”
Diệp Phi rất hứng thú nhìn cô: “Cô Hàn vẫn là bạn tốt của Đường Ngôn Khê”
Hàn Tử Thất cản chặt cặp môi đỏ mọng đến mê người: “Thể diện của người con gái, có đủ không?”
Khi nói ra ba từ người con gái, trong lòng cô cảm thấy rất khác thường, cảm giác cách xưng hô này thật kỳ lạ, nhưng lại có chút kích thích.
“Có chút thú vị!”
Diệp Phi cũng không khách sáo, tiến lên phía trước ôm lấy vòng eo thon của cô: “Tối nay cùng ăn cơm xem phim”
Hàn Tử Thất hít thở đồn dập, nhưng không dời khỏi vòng tay của Diệp Phi “Được!”
Đường Ngôn Khê cùng với Hàn Tiểu Long bọn họ thấy vậy rất phắn nộ, nhưng lại không dám đứng ra kêu gào gì cả.
Bọn họ đã phát hiện, Diệp Phi dường như không hề lộ ra sự sắc sảo, thực chất trong lòng hắn rất nham hiểm.
Diệp Phi lại đưa ra một yêu cầu: “Xem phim xong rồi qua nhà tôi ngủ.”
“Diệp Phi, đừng có được đẳng chân lân đẳng đầu!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Tử Thất trầm xuống: “Nếu không phải Dì Đường xảy ra chuyện, thì tôi cũng chẳng thèm đếm xỉa cái đồ xấu xa như cậu!”
“Ăn cơm xem phim ban đầu là một cuộc cá cược trong thỏa thuận đánh bạc”
Diệp Phi thở ra một hơi dài: “ có điều qua nhà tôi ngủ thì thật sự nhanh hơn một chút, nói chung là xem thêm hai bộ phim rồi nói tiếp”
“Thế này đi, hôn tôi một cái, tôi sẽ đi cứu bà Đường ngay”
“Hôn tôi mười cái thì mười bệnh nhân tôi đều sẽ cứu hết”
Anh ta bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, tôi vẫn phải thu tiền, một người mười triệu”
“Tinh!” Lúc này điện thoại vang lên, Đường Ngôn Khê nghe điện thoại.
Nghe được một lúc sắc mặt cô liền thay đổi, vừa tắt máy xong cô liền bật khóc lên.
“Có chuyện gì vậy?”
‘Vẻ mặt Hàn Tử Thất căng thẳng “Bác sĩ Phùng gọi điện tới, nói tình hình mẹ của tôi rất nguy kịch… muốn tôi chuẩn bị sẵn sàng”
“Phải làm sao đây, tôi phải làm sao đây..” hình ảnh chua ngoa của Đường Ngôn Khê ngay tức khắc không còn nữa, cô ấy nắm lấy tay Hàn Tử Thất bật khóc nức nở.
“Bẹp!” Hàn Tử Thất hai tay vòng qua cổ Diệp Phi, rồi hôn mạnh một cái lên mặt cậu ta.
Đường Ngôn Khê và Hàn Tiếu Long kêu lên”a” một tiếng, khó mà tin được khi thấy một người lạnh lùng như Hàn Tử Thất lại trao nụ hôn của mình.
Hàn Tử Thất tránh né ánh mắt của mọi người, sau đó đưa tay ra véo một cái vào Diệp Phi, vừa xấu hổ vừa vội vàng nói: “Mau đi cứu người”
“Cầm thuốc này đưa cho mẹ cô uống”
Diệp Phi vừa lau vết son còn dính trên mặt, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, sau đó lấy ra một viên thuốc đưa cho Đường Ngôn Kê.
Đường Ngôn Kê lấy thuốc xong vội xoay người nhanh chóng chạy vào bệnh viện.
Hàn Tử Thất cũng nhanh chóng kéo Diệp Phi lên lầu.
Diệp Phi cũng đành đi theo.
‘Vừa bước vào phòng bệnh, chỉ thấy cả đống người đang cấp cứu cho bà Đường, từng người từng người tay chân luống cuống, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Mấy người Hàn Hướng Bắc lại không thấy bóng dáng đâu cả.
Đường Ngôn Khê nghe theo sự chỉ dẫn của Diệp Phi, lấy viên thuốc hòa tan trong nước rồi cho mẹ mình uống.