Chương :
Bà Đường uống xong viên thuốc”Hừng Đông” này thì tình trạng chuyển biến xấu của bệnh tình đã kịp thời được ngăn chặn, chỉ số nhịp tim cũng đã bình phục lại.
Hàn Tử Thất như trứt được gánh nặng, cô nhìn Diệp Phi một cái, không ngờ rằng y thuật của người đàn ông này thật là xuất sắc.
Đồng thời, cô ấy thề rằng, có đánh chết cô cũng sẽ không hôn Diệp Phi.
“Không xong rồi, không xong rồi, bác sĩ Phùng, chín bệnh nhân khác, cơ thể của họ cũng đang suy yếu”
Lúc này, cửa phòng lại có mấy người nhân viên ý tá xông vào và lo lắng hét lên: “Có nhiều người không ổn rồi, cần được cấp cứu”
Bác sĩ Phùng cả người đều run lên, rồi cùng nhau nhìn về phía Diệp Phi.
Diệp Phi lấy ra chín viên thuốc, mỉm cười nhìn về phía Hàn Tử Thất: “Chuẩn bị hôn vài cái…”
Sau khi Diệp Phi chữa khỏi bệnh cho mười bệnh nhân, Hàn Tử Thất vốn hứa rằng sẽ hôn Diệp Phi chín cái bỗng chạy biến nhanh như làn khỏi.
Diệp Phi cũng không bất ngờ, mặc dù htt trông rất lạnh lùng cool ngầu, mặc kệ khói lửa thế gian nhưng suy cho cùng vẫn là người chưa từng yêu đương bao.
giờ, da mặt mỏng.
Hơn nữa anh cũng chỉ muốn tạo bầu không khí giả thân mật giữa mình với htt thôi, không hề để ý đến lợi ích là được thiên kim của nhà họ Hàn hôn mình.
‘Sau khi tình trạng của mười bệnh nhân ổn định, Diệp Phi bèn quay người rời khỏi khu nội trú của bệnh viện.
Chỉ là khi Diệp Phi vừa ra khỏi thang máy, một người phụ nữ mặc quần áo công sở bỗng ngăn Diệp Phi lại rồi lễ phép lên tiếng: “Diệp thần y, viện trưởng.
Hàn muốn gặp cậu”
Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trang điểm kỹ càng tinh tế trưởng thành đến nỗi có thể nặn ra nước, lời nói ra cũng dịu dàng hơn Hàn Tiểu Long: “Ông ấy muốn xin lỗi cậu, cũng muốn cảm ơn cậu một cách tử tế: Đôi mắt cô ta nhìn Diệp Phi với vẻ hớp hồn: “Mong Diệp thần y có thể bỏ ra vài phút để gặp mặt”
“Được, mời dẫn đường”
Diệp Phi không tử chối, ban nấy mới cướp được một nụ hôn của htt, có thế nào thì cũng nên nế mặt, hơn nữa anh cũng muốn xem Hàn Hướng Bắc sẽ cảm ơn mình thế nào.
Người phụ nữ xinh đẹp nở nụ cười rạng ngời rồi đưa tay hơi né người, dẫn Diệp Phi lên tầng tám, gõ cửa phòng làm việc của viện trưởng.
Nói là phòng làm việc thì cũng không phải, bởi vì đây chỉ là căn phòng có diện tích khoảng năm mươi mét vuông, nhưng bài trí trong phòng lại rất xa hoa.
Toàn bộ sofa, tủ sách, bể cá cảnh đều là hàng nhập khẩu, phía trước cửa sổ sát trần còn đặt một chiếc kính viễn vọng trị giá mấy trăm vạn.
Diệp Phi theo người phụ nữ xinh đẹp đi vào, vừa nhìn đã thấy Hàn Hướng Bắc đang đứng trước cửa số sát trần làm bằng kính.
Ông ta mặc một bộ âu phục màu trắng, đeo kính mắt gọng vàng, tay bưng một cốc cafe, nho nhã nhưng không mất đi khí thế.
Người phụ nữ xinh đẹp nhỏ giọng lên tiếng: “Viện trưởng Hàn, Diệp Phi đến rồi”
Hàn Hướng Bắc quay người lại rồi cười với Diệp Phi: khá đấy”
Diệp Phi cười cười: “Viện trưởng Hàn khách sáo rồi”
“Khả năng phẫu thuật khiến người khác kinh ngạc, còn hiểu về đi: thuốc, lại không kiêu căng ngạo mạn, đại biểu của tuổi trẻ, rất hiếm có”
Phi, cậ Hàn Hướng Bắc vấy tay ý bảo Diệp Phi ngồi xuống chiếc ghế sofa làm bằng da thật: “So với Tử Thất, cậu còn hơn con bé nhiều”