Chàng Rể Bác Sĩ

chương 1729

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Dương Mạn Lệ vẫn giữ chủ kiến: với Hàn Tử Thất”

“Tôi không quan tâm cậu giả dối hay là thật lòng, cậu đã bao giờ tiếp xúc thế lực của chúng tôi chưa, sức mạnh thế lực chúng tôi, là thứ mà cậu không thể tưởng tượng được đâu”

“Cậu thanh niên trẻ, tôi khuyên cậu lần cuối cùng, đừng quấy nhiễu và bước chân vào.

Bây giờ, tôi lại muốn bàn về chuyện cậu “Nhỡ có bất trắc gì, cậu và người nhà cậu đều sẽ đại nạn ngập đầu”

Dương Mạn Lệ liếc Diệp Phi một cái: “Đến lúc đó dù cậu có hối hận cũng không ích g “Bà đang uy hiếp tôi?”

Giọng Diệp Phi lạnh lùng hơn. Anh hận nhất đó chính là bị người khác uy hiếp, đặc biệt là uy hiếp đến người bên cạnh.

“Cậu có thể nghĩ như vậy”

Cảm nhận được sự ớn lạnh lướt qua từ người Diệp Phi, người Dương Mạn Lệ bỗng chút chấn động, nhưng bà ta cũng chả thèm để Một thẳng nhóc nhỏ nhoi từ đâu đến, có bản lĩnh gì mà thách thức bà ta?

“Soạtl” Diệp Phi vừa cười vừa ôm chặt lấy Hàn Tử Lăng, hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô ấy.

Sau đó, anh ta ngoảnh đầu hướng về phía Dương Mạn Lệ: “Tôi cũng nói lần cuối cùng cho bà biết, Tử Thất là người yêu của tôi, tối nay chúng tôi sẽ thuê khách sạn.”

“Khốn nạn!”

Dương Mạn Lệ không thể kiềm chế được, đánh một cái hướng về mặt Diệp.

Phi “Bốp!” Diệp Phi không chút do dự, trở tay vung một cái bạt tai Thứ âm thanh bóp nghẹt, Dương Mạn Lệ rên khẽ một tiếng, cơ thể loạng chuạng, thình thịch lùi về phía sau. Trên mặt có thêm vết năm ngón tay. Bà ta đến áo Diệp Phi cũng chưa đụng đến, đã bị Diệp Phi đánh một cái bạt tai trước.

Dương Mạn Lệ hết sức kinh hãi, phẫn nộ không ngừng, có thế nào cũng không nghĩ đến, Diệp Phi lại dám động tay với mình.

Nhóm chú trọng lên truyện trên app truyện hola nhé cả nhà! Mười mấy vệ sĩ lập tức bạo động, dồn dập rút côn xông qua đó.

Diệp Phi kéo Hàn Tử Thất với bộ mặt không chút biểm cảm, trực tiếp như thể không có người, từ bên trong giữa mười mấy người xuyên ra ngoài. Tay phải khua vài cái, chân thỉnh thoảng còn đá vài cước.

Mỗi một bước di chuyển, liền có người hú lên, mỗi một bước di chuyển, lại có người té nhào văng ra ngoài.

Sau chốc lát, mười mấy lính vệ sĩ toàn bộ đã nằm bò dưới đất, liên tục co rúm người lại, cổ tay và đầu gối chảy máu. Thật đáng sợ, thực sự là quá đáng sợ rồi Bọn lính vệ sĩ trong ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Diệp Phi ra tay vừa hung mãn vừa chính xác, còn nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, hai bên vốn không cùng đẳng cấp.

“Vèo…” Ngay chính lúc này, Dương Mạn Lệ sầm mặt, một tay che lấy đôi má đau nhức, một tay chạm vào dưới bàn trà. Lấy ra trong tay một khẩu súng bạc.

Hàn Tử Thất nhận thức được kêu lên: “Diệp Phi, cẩn thận”

Diệp Phi còn không nhìn Dương Mạn Lệ lấy một cái, chân trái đá một cái, một cái gậy côn được phóng ra. Đùng một cái, gậy côn văng bay thẳng súng ống, còn khiến Dương Mạn Lệ khó chịu rên khẽ, loạng chuạng lùi mấy bước về phía sau “Vù.. Diệp Phi không dừng lại ở đó, chân phải lại vừa rút vừa đá, dao của một tên vị sĩ bay văng ra ngoài.

Dương Mạn Lệ muốn tránh cũng không kịp, chỉ đành giương mắt nhìn con dao phóng gần đến “Bụp!” Âm thanh của con dao vang lên sắc nét, năm bên cạnh cổ Dương Mạn Lệ.

Phù điêu của lò sưởi trong tường nháy mắt có thêm một cái hốc.

Mép con dao kề khít da Dương Mạn Lệ. Băng giá, lạnh cắt da cắt thịt, đem theo mùi chết chóc.

“Bảo vệ Bà Hàn!”

Mười mấy tên vệ sĩ bị thương lổm ngổm bò dậy thét lên. Một lượng người bảo vệ Dương Mạn Lệ, một lượng bao vây Diệp Phi.

Bất chấp sự ác liệt của bọn họ, Diệp Phi, kéo chắc Hàn Tử Thất đang đâm đìa nước mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio