Chương :
Anh lạnh nhạt nói với Dương Mạn Lệ đang vô cùng phẫn nộ: “Từ bây giờ trở đi, không một ai có thế làm tốn thương Tử Thất..”
Nói xong, Diệp Phi ung dung kéo Hàn Tử Thất rời khỏi “Phế vật, phế vật, phế vật”
Nhìn Diệp Phi cùng Hàn Tử Thất biến mất khỏi màn mưa, Dương Mạn Lệ che mặt bất mãn thét lên, cho mấy tên vệ sĩ cái bạt tai.
“Mười mấy con người, đến một thẳng nhóc cũng không giữ được, lại còn bị nó đánh không ra thể loại gì, đến tôi cũng bị gặp họa”
“Nuôi các người thì có tác dụng gÌ Lần đầu tiên có người thách thức bà ta như vậy, còn bị tát cho một cái, cảm thấy như tôn nghiêm danh dự đều mất hết. Vệ sĩ Nhà họ Hàn không giám phản kháng, chỉ dám cúi đầu lui xuống.
Không còn cách nào, ai kêu bản thân kém cỏi?
“Khốn kiếp, tao sẽ không tha cho mày đâu”
‘Sau khi Dương Mạn Lệ phát tiết một trận, cầm điện thoại gọi cho Hàn Hướng Bắc tố cáo: “Lão Hàn, tôi bị con gái bảo bối của ông ức hiếp”
“Nó mang về một thắng lỗ mang đến giở trò lưu manh”
“Nó không chỉ đánh thương mười mấy vệ sĩ, còn cho tôi cái bạt tai, càng quá quất là suýt nữa một đao đâm chết tôi rồi”
“Đúng là vô phép vô thiên quá rồi, Tử Thất không phải định tạo phản chứ, ông phải làm chủ cho tôi mới được”
“Đúng rồi, tên đó còn hết sức kiêu ngạo, nói chiều nay cũng giáng cho ông một trận”
Bà ta gom lại cái phong thái mạnh mẽ, mang một chút oan ức.
Phía dây điện thoại lúc đầu im lặng. sau đó truyền đến giọng nói Hàn Hướng Bắc: “Tên nhóc đó có phải Diệp Phi không?”
“Đúng, đúng, chính là tên Diệp Phi..”
Dương Mạn Lệ gật đầu lia lịa, nói được nửa vời bỗng dừng lại: “Làm sao ông biết cậu ta tên Diệp Phi? Chã nhẽ cậu ta…”
Nhóm lên chính trên app truyệnhola đã hoàn thiện nhé cả nhà! Mong cả nhà tải về đọc nhé! “Đúng vậy!”
Hàn Hướng Bắc lạnh đạm cất tiếng: “Cậu ta đã đánh tôi”
Dương Mạn Lệ chớp cái lặng như tờ. Ngoài kinh hãi khi Diệp Phi thật sự đã động đến Hàn Hướng Bắc, bà ta còn nghe được là, Hàn Hướng Bắc đã thật sự hết cách với Diệp Phi.
Quả thực là khó bề mà tưởng tượng, quả tình thật làm người ta chấn động.
Đường đường là chủ tịch một tập đoàn, viện trưởng một bệnh viện, nhân vật máu mặt của Nhà họ Hàn, lại có thể thua dưới tay một vật thấp bé, quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.
Dương Mạn Lệ không dừng lại được lên tiếng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì…”
“Tạm thời đừng có trả thù” Hàn Hướng Bắc lãnh đạm nói: “Cậu ta có chuyện gì, thì tôi cing sẽ có chuyện..”
Đối diện với một người lưu manh như Diệp Phi, Hàn Hướng Bắc không thể tìm ra một kế sách vẹn toàn, không thể dễ dàng ra tay được.
Hơn nữa ông ta còn đang cần viên thuốc của Diệp Phi, vì thế mà ông luôn căn dặn Dương Mạn Lệ không được phép hành động khinh suất, đối với một người không hiểu nhân tình thế thái như Dương Mạn Lệ, luôn cho rằng chồng mình chỉ coi trọng danh tiếng, không tiện động vào cơn gió mang tên Diệp Phi, cùng với Từ Khí không muốn va chạm với Ngõa Cương Vì thế mà sau khi ngắt điện thoại, ánh mắt lóe lên sự sắc bén, lấy ra một số rồi đánh ra..“Diệp Phi, để tôi tiễn anh ra sân bay hoặc bến cảng”
Lúc này chiếc Ferrari đã chạy đến vùng đại lộ duyên hải, Hàn Tử Thất lườm Diệp Phi: “ Anh mau chóng tăng tốc rời khỏi Hồng Kong ngay”
Cô còn lấy ra một chiếc thẻ đưa cho Diệp Phi: “Trong này có vạn, xem như là tôi cảm ơn anh!”