Chương :
“Có nên đeo bùa hộ mệnh gì không?”
Dương Kiếm Hùng nở một nụ cười: “Làm cho tôi một ít, đặc biệt là những thứ có khả năng tránh đao thương ấy, bao nhiêu cũng không thành vấn đề.”
“Anh xem tôi là thần tiên đó à?”
Diệp Phi nghe đến đây thì dở khóc dở cười: “Có loại bùa đó tôi còn cần mở phòng khám làm gì chứ?”
Trực tiếp đến chiến trường Trung Đông bán bùa là có thể trở thành tỷ phú rồi.
“Tôi mặc kệ, đồ tốt thì tôi đây muốn có máy cái.”
Dương Kiếm Hùng quấn quýt: “Hộ thân, chuyển vận, phá sát, cái nào cũng được.”
Giờ phút này đây, anh ta cũng giống như Dương Diệu Đông, tuyệt đối tin tưởng Diệp Phi.
Diệp Phi không khỏi nở nụ cười: “Được rồi, chờ anh xử lý chuyện xong xuôi, đến phòng khám, tôi chuẩn bị cho anh một miếng ngọc phù.”
Dương Kiếm Hùng vui mừng khôn xiết: “Cứ quyết như thế nhé.”
“Anh giúp tôi trông đồ một chút, tôi đi WC.”
Diệp Phi đặt túi đựng kim châm và điện thoại di động xuống, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng WC cách đó không xa.
Ba chai nước soda, bụng thực sự chịu không nỗi.
Ting…” Diệp Phi bóng dáng vừa biến mát, điện thoại đeo trên vai liền rung lên, có người tên là Lưu Phú Quý gọi đến.
Dương Kiếm Hùng liếc nhìn, do dự và không trả lời.
Điện thoại ngừng rung, Lưu Phú Quý lại gọi tiếp.
Dương Kiếm Hùng vẫn không tiếp.
Lưu Phú Quý gọi lại lần ba.
Mới hôm qua Dương Kiếm Hùng gặp Lưu Phú Quý, lo lắng rằng anh ta gọi cho Diệp Phi có việc quan trọng, vì vậy cuối cùng anh ấy nhắn nút trả lời: “Xin chào, Diệp Phi, cậu ấy vào nhà vệ sinh…”
“Phi ca, không ổn, đám khốn nạn kia tìm đến khu nội trú.”
Từ đầu bên kia điện thoại, Lưu Phú Quý hét lên: “Họ muốn bắt anh và chị dâ Dương Kiếm Hùng bật dậy: “Mọi người ở đâu.”
Lưu Phú Quý thấp giọng trả lời: “Bọn em vẫn đang ở trên tầng . Đám Tiểu Nguyệt bị vắt, em đi cứu cô ấy… á…”
Sau đó Dương Kiếm Hùng nghe tháy tiếng điện thoại bị rơi và tiếng cãi vã và tiếng la hét vang lên. Cũng kèm theo phụ nữ khóc, đàn ông cười toe toét.
Anh ta nhìn lên, phát hiện bóng người trên lầu sáu lóe lên, sắc mặt biến đổi trầm trọng, để lại lời nhắn, vội vàng chạy tới khoa nội trú.
Lúc này, trên tầng của Đường Nhược Tuyết chính là gà bay chó sủa.
Năm phút trước, một nhóm người đàn ông mặc đồ đen đã đạp đổ thùng rác và bàn của y tá. Sau khi nhìn qua khu vực nơi Đường Nhược Tuyết lưu lại, thì đằng đằng sát khí chạy đến.
Trong đó có một tên đầu trọc phá lệ chói mắt, kỳ quặc và âm trằm.
Hắn ta là Lôi Thiên Báo.
Các nhân viên bảo vệ chưa bao giờ nhìn thấy sự hỗn loạn như thế, và họ cuộn tròn và rùng mình dưới bàn.
“Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết, lăn ra đây cho tao.”
Lôi Thiên Báo chạm vào cái đầu hói của mình và hét lên: “Mạnh tiên sinh muốn mời hai người ăn khuya.”
Trần Tiểu Nguyệt nghe được thì vô thức kêu to.
Nhìn thấy một nhóm người đằng đẳng sát khí, theo phản xạ, cô ta chạy đến phòng số , nhưng bị nhiều người đuổi theo và gạt ngã.
Bọn họ nhằm Trần Tiểu Nguyệt thành Đường Nhược Tuyết.
Lưu Phú Quý vội vàng khóa phòng số tám lại, đẳy Đường Nhược Tuyết đến ban công né đi, gọi cho Diệp Phi sau đó thừa dịp xông ra ngoài.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Bị bốn năm tên đàn ông kéo lê, Trần Tiểu Nguyệt hét lên £ gà Ho Qhỳi Thợ. HAI hiệp câu cứu, mây y tá vô thức đên cứu đêu bị đạp bay.
Má nó, tao liều mạng với mày.”
Lưu Phú Quý lao vào cứu mọi người nhưng bị Lôi Thiên Báo tát một bạt tai, sau đó một vài gã đàn ông xông lên đánh Lưu Phú Quý tơi bơi.
Lôi Thiên Báo không thèm nhìn Lưu Phú Quý, chỉ chằm chằm nhìn Trần Tiểu Nguyệt đang đầu bù tóc rối kia: “Mày chính là con tiện nhân gây sự?”