Chương :
Hắn tát vào mặt Trần Tiểu Nguyệt, trên mặt đột nhiên xuất hiện một ít dấu tay đỏ bừng: “Còn Diệp Phi? Người ở đâu?
Gọi nó ra đây cho tao.”
Trần Tiểu Nguyệt khóc lóc thảm thiết.
“Khóc đi em gái.” Lôi Thiên Báo lại tát cô một cái: “Lôi con chó cái này lên xe trước.”
Khi Trần Hiểu Nguyệt nghe đối phương nhận sai người, toàn thân run lên sợ hãi, cô muốn nói mình không phải Đường Nhược Tuyết nhưng không dám nói ra.
Cô bị lôi vào thang máy một cách đáng thương, giống như: một con cừu bị kéo đến lò mổ một cách bắt lực.
Tiếng khóc của các y tá nhỏ và những người khác đằng sau nó càng làm bầu không khí thêm thê lương.
Lưu Phú Quý muốn vùng vẫy, nhưng leo đến một nửa thì lại ngã xuống.
“Diệp Phi, cút ra đây cho tao.”
Lôi Thiên Báo châm một điếu thuốc, cười xấu xa: “Nếu mày không đi ra, chúng tao sẽ bắt vợ mày.”
“Dừng lại!”
Khi Lôi Thiên Báo đang hét gọi Diệp Phi, Dương Kiếm Hùng bước ra, một gương mặt ngưng trọng ngăn cản bọn người Lôi Thiên Báo.
“Tôi là Dương Kiếm Hùng, tôi lệnh cho các các anh, lập tức chấm dứt hành vi phạm pháp này.”
“Dương Kiếm Hùng?”
Lúc mắt Lưu Phú Quý lóe sáng, Lôi Thiên Báo lại nhả ra một ngụm khói đặc, nhìn chằm chằm vào áo khoác của Dương Kiếm Hùng cười lanh: “Dương Kiếm Hùng là thá gì?
“Tao chưa từng nghe qua.”
Tên có chút nghe quen tai, nhưng vẫn khinh ra mặt, Dương Kiếm Hùng khoác áo viết dòng chữ “hiệp sĩ bắt cướp”. Một người thậm chí không phải là nhân viên chính thức sao có thể lọt vào mắt hắn ta chứ.
Dương Kiếm Hùng quát lạnh: “Thả ra!”
“Nhóc con… rất hoành tráng nhé!”
Lôi Thiên Báo nhìn Dương Kiếm Hùng chế nhạo: “Chỉ là, mày thì tính là cái gì?”
Trong giây tiếp theo, năm hoặc sáu khẩu súng ngắn được.
nâng lên và chĩa thẳng vào đầu Dương Kiếm Hùng.
Lôi Thiên Báo phun ra đờm xuống đất, tiến lên vỗ mặt Dương Kiếm Hùng một cái: “Một tên hiệp sĩ bắt cướp cũng dám xen vào chuyện của tao?”
Dương Kiếm Hùng trong tiềm thức muốn đánh trả, nhưng ngay khi cánh tay của hắn ta giơ lên, bốn phía vang lên tiếng động.
Hai phát súng nhắm thẳng vào đầu Dương Kiếm Hùng.
Cùng lúc đó, ba người đàn ông mạnh mẽ đá vào anh ta, sau đó là liên tiếp những cú đám và đá.
Trong phút chốc, Dương Kiếm Hùng chảy máu.
Dương Kiêm Hùng tức giận không thôi, muôn trở tay nhưng bị đối phương ra tay mạnh hơn.
Lưu Phú Quý thấy thế xông lên nhưng bị tát thêm bốn cái trong hỗn loạn, lập tức bị Lôi Thiên Báo đá bay ra ngoài.
Lưu Phú Quý mắng: “Đồ khốn nạn, anh ấy là sĩ quan Dương.”
“Đánh, đánh cho tao.”
Lôi Thiên Báo cười độc đoán, ngón tay tùy ý chỉ chỏ: “Sĩ quan Dương cái quần què! Ông đây chính là sĩ quan Dương nè…”
“Bang…” Ngay khi Lôi Thiên Báo muốn đá cho Dương Kiếm Hùng một cước, một thùng rác đột nhiên bay đến.
Vẻ mặt Lôi Thiên Báo hơi thay đổi, hai tay sai đứng ở phía trước đỡ đòn.
Một tiếng động lớn, thùng rác vỡ ra từng mảnh khiến sàn nhà trở nên lộn xộn.
Nhưng Lôi Thiên Báo cũng đã lùi lại hai bước.
Anh ta tức giận: “Tên khốn nào đã tấn công tao?”
Không đợi người của hắn khóa chặt mục tiêu, một bóng người lao vào, thân ảnh phóng đến kéo Trần Tiểu Nguyệt làm thân thể mấy tên giang hồ kia chắn động, lắc lư ngã ra.
Diệp Phi ôm chặt lấy Trần Tiểu Nguyệt đang lảo đảo, sau đó xông lên phía trước.
Bốn hoặc năm người đàn ông mặc đồ đen lại bị hạ gục.
Tình huống ngàn cân treo sợi tóc của Dương Kiếm Hùng bỗng nhiên được giải quyết.