Chương 1970: Cao Tính tỏ ra bất bình khi nghe Tiền Gia Hân trách cứ Diệp Phi: “Chẳng qua Diệp Phi chỉ bảo vệ Tổng giám đốc Đường, không lẽ cứ để mặc cho Miêu Kinh Vân đe dọa?” “Cô hiếu cái quái gì!” Tiền Gia Hân hậm hực quát: “Đe dọa có vài câu, so được với đánh thật không? “Đấy cô xem, vừa động chân động tay là thành đánh đấm tơi bời ngay, đánh nhau có chết Diệp Phi cũng chẳng sao, rủi liên lụy cả chúng ta thì làm thế nào?” Cô ấy còn ngoái lại nhìn Đường Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, mình nói cậu nghe, lần này, mình sẽ không kêu anh Phác đứng ra giải quyết nữa đâu. “Tự Diệp Phi gây tội thì tự đi mà gánh vác” Cô ấy bực bội khi Đường Nhược Tuyết cứ giữ khư khư Diệp Phí lại bên mình, chuẩn bị cho Diệp Phi ăn hành một phen. Cao Tĩnh kéo Đường Nhược Tuyết lùi lại mấy bước: “Bản thân Diệp Phi có thể tự lo liệu được” “Cô tào lao thật. Một tay vệ sĩ quèn như Diệp Phi mà tự mình lo liệu được cái cóc khô g?” Tiền Gia Hân lườm nguýt khinh bỉ: “Đợi mà xem anh ta bị đánh chết đi” Đường Nhược Tuyết không lên tiếng, nhưng ánh mắt chăm chăm dõi theo Diệp Phi, lo lắng cho sự an nguy của anh. “Dừng lại, dừng lại, nếu không dừng lại thì chúng tôi sẽ…” Một nhân viên tòa án vừa nhổm lên đã lại bị húc văng ra, lảo đão ngã người về phía Diệp Phi Diệp Phi giơ tay đỡ lấy anh ta, đồng thời thò tay phải cướp lấy khẩu súng cảnh sát về mình. “Lên!” Các tay tinh nhuệ của Miêu Thị xông tới, tà áo phần phật, mặt mũi bặm trợn, như một đám lang sói phát hiện con mồi. Quyết chí ra tay tàn độc với Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết Nhìn những kẻ hung tợn kia với vẻ khinh bỉ, Diệp Phi bất chợt giơ tay phải lên, họng súng đen kịt chĩa thẳng vào đám bặm trợn đang lao tới. Đám tinh nhuệ của Miêu Thị đang xông tới như chiếc xe đột ngột phanh gấp trên đường cao tốc Hai chân khựng lại mất kiểm soát, ánh mắt đầy kinh ngạc, biểu cảm trên mặt hiện rõ hai chữ nguy hiểm. Diệp Phi cười lạnh tanh, bóp cò súng không do dự. “Đăng!” Tòa án vang lên một tiếng súng. Mười mấy tay tinh nhuệ của Miêu Thị cả kinh, như thế bị người ta tát thẳng vào mặt. Họ bất giác lùi lại, sắc mặt nhợt nhạt. Không ai ngờ Diệp Phi lại có súng trong tay, càng không ngờ anh dám nổ súng ngay giữa tòa. Cả hội trường không khỏi nín thở. Tất cả mọi người đều bàng hoàng, ai nấy như bị trúng phải phép thuật không thể nhúc nhích. ‘Vẻ mặt hung hăng gớm ghiếc của Miêu Kinh Vân cũng đông cứng lại Mấy nhân viên tòa án toát mồ hôi lạnh. Vài giây sau, mấy chục người đến dự thấm hô hét chạy tán loạn phía cửa ra, may mà số lượng người không nhiều nên không gây ra cảnh giẫm đạp. “Tới đây!” Diệp Phi cầm súng chĩa vào đám Miêu Kinh Vân: “Định ra tay cơ mà? Tới đây, tới đây” Diệp Phi khit mũi cười khẩy, toát lên một vẻ tàn nhẫn không nói được thành lời, anh tiến tới từng bước, đám Miêu Kinh Vân lùi sau từng bước. Tuy họ đều là phường hung hăng tàn ác, nhưng tay không bị chĩa súng vào người, vẫn không tránh khỏi đầu óc tê dại “Diệp Phi! Ở đây là tòa án, là nơi thiêng liêng thần thánh! “Mày gây rối ở đây là chết chắc rồi!”