Chương 2154 Lâm Tam Cô nghe được muốn mình quỳ một ngày một đêm, vội vàng quát lên: “Nhược Tuyết, đừng nghe cậu ta, họ cứu không được nên muốn châm ngòi ly gián đấy.” “Cũng có thể cứu, cũng hơn không cứu, nhưng Diệp Phi (Phàm) đã mở miệng thì chính là cơ hội cho mẹ của tôi.” Đường Nhược Tuyết khôi phục bình tĩnh: “Đương nhiên, quỳ hay không thì Tam Cô tự mình quyết định đi.” Sau khi nói xong, cô liền dẫn theo bảo vệ và mẹ rời khỏi bệnh viện. “Diệp Phi (Phàm) tên khốn kiếp, mê hoặc Nhược Tuyết, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.” Sắc mặt Lâm Tam Cô vô cùng khó coi, trừng mắt liếc Diệp Phi (Phàm) rồi đuổi theo Đường Nhược Tuyết, đi tới cửa thì thấy nhóm người Đường Nhược Tuyết đã đi mất. “Tiểu Nhan, con nói xem, có phải Diệp Phi (Phàm) là một tên khốn khiếp không?” Lâm Tam Cô không đuổi kịp Đường Nhược Tuyết, liền trốn vào xe của mình gọi điện thoại, thổ lộ hết với con gái của mình: “Cậu ta dùng Lâm Thu Linh tới ép mẹ, quỳ một ngày một đêm, không sợ eo mẹ bị gãy thì cũng mất hết mặt mũi. “Nhưng nếu mẹ không quỳ, nhóm chị họ của con lại nói thấy chết không cứu.” “Đến lúc đo không chỉ hai tỷ không có phần của mẹ, coi chừng sau này Đường Nhược Tuyết cũng sẽ không dẫn theo chúng ta, cục diện của chúng ta sẽ không tốt rồi.” Lâm Tam Cô còn nắm một cây dao, không ngừng quơ quơ giữa không trung, giống như muốn chém chết Diệp Phi (Phàm) vậy. “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, nhóm người Diệp Phi (Phàm) đều có y thuật giỏi, nhưng không có nghĩa họ là người giỏi nhất.” “Con nghe ông xã con – Hoàng Thái Quân nói, gần đây nước Dương Huyết Y Môn khiêu chiến với vô số bác sĩ tài giỏi, một hơi quật ngã quán quân của mười sáu tỉnh đấy.” “Nhóm người Diệp Phi (Phàm) không chịu trị thì mang Lâm Thu Linh đi tìm Huyết Y Môn.” “So với y thuật của nước Dương, Thần Châu chịu không nổi một đòn, con dám chắc, Huyết Y Môn tuyệt đối sẽ trị hết cho bà ấy..” “Tôi có ba mươi sáu cách có thể chữa khỏi vết thương này của anh.” “Ba tiếng, nhiều nhất là ba tiếng đồng hồ, tôi có thể khiến miệng vết thương lành lại, còn có thể lên da non.” “Ngay bây giờ tôi có thể giúp anh ta giảm đau, có thể trực tiếp đi lại được luôn mà không cần ngồi xe lăn nữa.” Trong phòng chăm sóc đặc biệt của Diệp Phi (Phàm), Diệp Phi (Phàm) không nhiệt tình chào đón ba người Lạc Thần, nhưng ba người họ vẫn xoay quanh bàn luận, nghiên cứu vết thương của Diệp Phi (Phàm). Dáng vẻ nghiêm túc giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể mổ xẻ, phân tích vậy. “Diệp Phi (Phàm), dù sao anh cũng là nhà vô địch cấp tỉnh của Hoa Đà Bôi, vết thương nhỏ này có thể dễ dàng chữa khỏi.” Bội Tát tò mò nhìn Diệp Phi (Phàm): “Tại sao anh nằm viện sắp được 10 ngày rồi mà vẫn chưa khỏi?” Lạc Thần thẳng thắn nói: “Có phải chức quán quân của anh là đi cửa sau mới có được?” Anh đang ở viện điều dưỡng hàng đầu Đông Hải, toàn những người giàu có hoặc có địa vị ra vào, nên cũng nghe được không ít những điều không hay. Niêm Hoa không nói gì, chỉ nhìn về phía Diệp Phi (Phàm), muốn nói nhưng lại thôi. “Haizzz, làm thế nào để giải thích với mọi người đây?” Nhìn ba người quá mức đơn thuần trước mặt, Diệp Phi (Phàm) cảm thấy còn khó nói chuyện hơn so với đám người kiêu ngạo, cố chấp, suy cho cùng khi nói chuyện với họ còn phải cân nhắc đến tâm hồn ngây thơ, chất phác của họ.