Chương 2192 Lúc này, biệt thự nhà họ Đường, Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô đang kéo hai chiếc vali, vừa đi xuống lầu. Cả hai người đều mặc quần áo và trang sức của Trung Quốc, trông như những người giàu có. Đường Tam Quốc- người đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh, hơi cau mày và hỏi: “Đã trễ rồi hai người còn muốn đi đâu?” Lâm Thu Linh dừng lại trước gương ở sảnh, thu dọn quần áo, sau đó trả lời: “Hai người chúng tôi rút thăm trúng thưởng chuyến du lịch Dubai bảy ngày, giờ sẽ đến sân bay tập hợp rồi khởi hành.” “Lúc đầu cũng muốn rủ ông đi cùng nhưng mấy ngày này thấy ông đang hứng thú với mấy món đồ cổ nên cũng lười làm phiền.” Bà ta liếc nhìn Đường Tam Quốc: “Khi Nhược Tuyết quay lại, ông nói với cô ấy là tôi và Tam Cô đi chơi một tuần lễ liền trở về.” “Không phải phổi của bà bị bệnh nặng cần toàn lực chữa trị sao?” Đường Tam Quốc nhìn vợ: “Tối nay bà còn vứt mặt mũi đi tìm con cả. Không phải chỉ để nhờ ba thần y cứu bà thôi sao?” “Lúc này còn đi ra ngoài chẳng lẽ muốn chậm trễ chữa trị bệnh tình sao?” Ông ta hoàn toàn không hiểu: “Nếu bà không định nhờ ba thần ý giúp đỡ vậy tối nay còn đi xin lỗi bọn họ làm gì, vẽ vời thêm chuyện để làm à?” Và cả hai chưa bao giờ nói bọn họ muốn đến Dubai du lịch a. Mà dì Ngô nấu nước chè xong đi ra cũng kinh ngạc. Bà cũng không tin Lâm Thu Linh thành thật xin lỗi, cho rằng hai người nói xin lỗi là vì cần cứu mạng mà thôi. Nhưng bây giờ Lâm Thu Linh lại bày ra vẻ cho rằng mình không cần ba người Lạc Thần chữa trị, điều này làm cho ánh mắt của bà cũng hiện lên một tia nghi hoặc. “Ông là bách khoa toàn thư sao, sao lại nhiều chuyện như vậy?” “Bệnh của tôi, tôi tự ý thức được nên không cần ông quan tâm.” Vẻ mặt Lâm Thu Linh trở nên tức giận: “Ông cứ chơi mấy món đồ cổ, đọc mấy cuốn tạp chí của ông đi, chuyện của tôi và Tam Cô không cần ông quản, cũng không có tư cách quản.” “Nếu Đường Phong Hoa đến gặp chúng ta mấy ngày nay, ông chỉ cần nói chúng tôi đi chơi, đi đâu và khi nào quay lại thì không biết.” “Còn nữa, nếu Diệp Phi (Phàm) tới đòi 2 tỷ, ông cũng để anh ta cút đi, quan tâm tới quan tài của tôi. Anh ta không biết xấu hổ sao?” Sắc mặt bà ta trở nên u ám: “Nếu Anh ta muốn tái hôn với Đường Nhược Tuyết trước tiên phải giao toàn bộ tài sản cho tôi làm tiền đặt cọc, nếu không sẽ không nói chuyện tái hôn nữa.” Lâm Tam Cô cũng lặp lại: “Đúng, đúng, đừng nói cho Phong Hoa biết tung tích của chúng tôi.” “Con cả đã thề không bao giờ trở về Đường gia.” Đường Tam Quốc càng nhìn vợ mình càng khó hiểu: “Con cả còn muốn quay trở lại tìm bà?” “Tôi muốn ông nói thế nào thì ông cứ nói vậy đi, nhiều lời vậy làm gì.” Lâm Thu Linh sốt ruột mắng, sau đó lại nhìn đồng hồ, miệng lẩm bẩm với một tia lo lắng: “Tại sao Tiểu Nhan còn chưa tới a.” Nhìn cánh cửa lớn yên tĩnh ở đó, Lâm Thu Linh lại ho khan hai tiếng. Hơn một tuần lễ điều trị, bệnh của bà ta cũng đã tốt hơn nhiều, tinh thần cũng khôi phục không ít, nhưng vẫn cần trị liệu lần cuối. Đêm nay đang đợi nhóm người Bắc Đình Xuyên bay đi nước Dương trở về. Nhận thấy ánh mắt của bà hiện lên một vòng nóng bỏng, Bắc Đình Xuyên vui sướng đến chỗ Lâm Tiểu Nhan, chỉ cần tới nước Dương là có thể yên tâm hưởng thụ. Nghĩ tới những ghi chép thiên văn kia, bà cảm thấy tất cả nguy hiểm đều đáng giá.